Đó hoàn toàn không phải chuyện dùng thiên phú và cố gắng là có thể lấp đầy!
Đối mặt với Tô Trạch, điều bọn họ có thể làm chỉ là ngưỡng mộ.
Bây giờ bọn họ còn có thể miễn cưỡng nhìn theo bóng lưng của Tô Trạch.
Mà sau này, e rằng ngay cả nhìn theo bóng lưng cũng không thể!
Đây là sự thật tàn khốc, không thể không chấp nhận.
Cuối cùng, các thiên kiêu di chuyển đi về phía Tô Trạch.
Trong nháy mắt, bên phía Nhân tộc, Tô Trạch và đám người Diệp Thanh bên cạnh cũng chú ý đến động tĩnh này, thi nhau quay đầu nhìn lại.
Sau khi thấy rõ là ai đến, lông mày Tô Trạch nhíu lại, ít nhiều cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, khóe miệng của hắn cong lên nở nụ cười thản nhiên.
Hồn Vô Nhai đi về phía Tô Trạch, thiên kiêu xung quanh rối rít nhường đường, tầm mắt tập trung trên người hắn, ánh mắt chợt lóe, không biết hắn muốn làm gì.
Chẳng lẽ ở thời điểm thế này mà vẫn còn muốn gây xích mích với Tô Trạch hay sao!?
Sắc mặt cường giả Hồn tộc thay đổi, vừa định đến ngăn cản, lại thấy được ánh mắt của Hồn Vô Nhai, lập tức đè nén nóng nảy trong lòng, yên lặng nhìn hắn.
Chỉ thấy được.
Hồn Vô Nhai lặng lẽ đi đến trước mặt Tô Trạch, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không có tình cảm dư thừa, trong ánh mắt lại càng không có chút ít dao động nào, bình tĩnh nhìn Tô Trạch.
Rất lâu hắn vẫn không nói gì, Tô Trạch cũng là như vậy.
Hai thiên kiêu cứ bình tĩnh nhìn nhau như vậy, ai cũng không lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Các tu sĩ xung quanh đều hơi căng thẳng, không biết rốt cuộc Hồn Vô Nhai muốn làm gì.
Đúng lúc này.
Hồn Vô Nhai cử động.
Thấy cảnh này, đồng tử của các tu sĩ ở đây co rụt lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm Hồn Vô Nhai và Tô Trạch.
Nhưng mà, khiến tất cả các tu sĩ không ngờ chính là.
Hồn Vô Nhai chậm rãi cúi người, vậy mà cái đầu luôn ngẩng cao kiêu ngạo mấy chục năm lại dần dần cúi thấp!
Trong ánh mắt khiếp sợ của đông đảo thiên kiêu và cường giả, hắn khom lưng cúi người, trịnh trọng hành lễ với Tô Trạch!
Sau đó, hắn lại đứng thẳng người lên, trong ánh mắt xuất hiện một chút dao động, rõ ràng trong lòng cũng không bình tĩnh như vậy.
Hắn thở dài một hơi, cố gắng khôi phục lại tâm trạng của mình, nhìn chằm chằm Tô Trạch, chậm rãi nói ra từng chữ một: “Hồn Vô Nhai ta hôm nay cảm ơn ân cứu mạng của Tô Trạch đạo hữu! Ân này, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp! Nếu ngươi có gì cần đến, cứ việc báo cho ta biết, nếu ta có thể làm được, nhất định dốc hết sức mình giúp đỡ!”
Giọng nói mạch lạc rõ ràng quanh quẩn bên trong cung điện, truyền vào trong tai tu sĩ ở đây, khiến cơ thể bọn họ chấn động, không nhịn được trợn to mắt nhìn Hồn Vô Nhai.
Rõ ràng bọn họ đều không ngờ, Hồn Vô Nhai kiêu ngạo mà ngang ngược lại có thể làm ra chuyện như vậy!
Đây là điều tất cả người tu luyện không ngờ tới.
Trong ánh mắt Tô Trạch lóe ra kinh ngạc, cũng không ngờ Hồn Vô Nhai đến không phải để dọa dẫm mình, mà là đặc biệt cảm ơn báo đáp mình!
Cách đó không xa, cường giả Hồn tộc như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt lộ ra vui mừng khôn xiết!
Ngay sau đó, chính là kích động!
Kích động vì hành vi của Hồn Vô Nhai, mà không phải cảm thấy xấu hổ vì hành vi của hắn!
Bởi vì, Hồn Vô Nhai có thể làm ra hành động này, chứng tỏ hắn thật sự trưởng thành rồi!
Không còn là thần tử Hồn tộc cực kỳ ngông cuồng, ỷ vào thiên phú của mình và thực lực của Hồn tộc nên làm ra loại chuyện ngang ngược cậy mạnh!
Hắn hiểu được đạo lý núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Hắn học được kính nể, kính nể cường giả.
Mặc dù tu sĩ theo đuổi tự do tự tại, nhưng dù sao vẫn có thứ đáng được bản thân kính nể.
Giống vậy, cùng với kính nể, hắn cũng không quá mức hạ thấp chính mình, mà bình tĩnh nói sẽ báo đáp ơn nghĩa này.
Bởi vậy có thể thấy được, tâm trí của Hồn Vô Nhai đã trưởng thành rất nhiều!
Dưới cái nhìn của cường giả Hồn tộc, chỉ khi Hồn Vô Nhai như thế này, ngày sau mới có thể thật sự nắm giữ Hồn tộc, mới có thể dẫn dắt Hồn tộc tiếp tục hùng mạnh!
Bằng không, một tộc trưởng vô cùng ngông cuồng, ắt sẽ dẫn chủng tộc đi đến vực sâu hủy diệt!
Trưởng thành là tốt rồi!
Không bị chuyện hôm nay gặp phải đánh gục là tốt rồi!
Chỉ cần phấn chấn trở lại, tương lai sẽ có thể trở thành cường giả hàng đầu.
Hợp Đạo, Độ Kiếp, thậm chí Đại Thừa Tán Tiên cao hơn cũng không phải không thể!
Ánh mắt của cường giả Hồn tộc lấp lánh, kích động nhìn chằm chằm Hồn Vô Nhai, chỉ cảm thấy tâm trạng thả lỏng không ít.
Bây giờ xem ra, cho dù không giành được vị trí thứ nhất trong đại hội Vạn tộc, thì những gì Hồn Vô Nhai thu hoạch được cũng không nhỏ!
Trong cung điện, đông đảo thí sinh chìm vào im lặng.
Suy nghĩ trong đầu bọn họ nhanh chóng xoay chuyển, vô số suy nghĩ nảy ra rồi lại biến mất.
Chỉ trong một lát, bọn họ đã nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng, cũng hiểu được hành vi của Hồn Vô Nhai.
Chí khí, là thứ một cường giả cần có!
Bên phía thần triều Vĩnh Hằng, Doãn Chính Đức nhìn Tô Trạch, nhớ lại một quyền lấp đầy tầm mắt mình kia, không khỏi thở dài một hơi.
Sau đó, hắn di chuyển bước chân đi về phía Tô Trạch.
Nhất thời, yên lặng bị phá vỡ, đông đảo thí sinh cũng bắt đầu di chuyển.
Cường giả của chủng tộc bọn họ đều nhỏ giọng nói gì đó bên tai.
Trong đó bao gồm rất nhiều, nhưng trên cơ bản đều nói về chuyện quà tặng.
Vốn dĩ, đây là chuyện bọn họ muốn làm.
Nhưng bây giờ xem ra, vẫn là để các tiểu bối của bọn họ đi nói thì tốt hơn, bạn cùng lứa tuổi vẫn dễ dàng rút ngắn quan hệ hơn.
Trong lúc nhất thời, bên người Tô Trạch lại có thêm một đám thí sinh thiên kiêu xúm lại.
Mỗi người bọn họ đều trịnh trọng nói cảm ơn, cảm ơn ân cứu mạng của Tô Trạch, cũng bày tỏ để báo đáp, sau đại hội sẽ tặng một món quà lớn.
Nghe thấy lời này, trên mặt Tô Trạch lập tức lộ ra ý cười.
Quà tặng!?
Đó không phải là tu vi sao!?
Sau khi trải qua chuyện này, Tô Trạch cũng nhận ra rằng tu vi mấy tỷ năm cũng không phải rất nhiều.
Đồ vật hơi đắt chút thôi là mình không mua nổi rồi.