Bởi vậy, tu vi vẫn là quan trọng nhất, dù nhiều hơn nữa vẫn chê là ít!
Có thể kiếm nhiều một chút thì kiếm nhiều một chút, miễn cho sau này khi cần dùng lại không có.
Rất nhiều thí sinh tiến lên nói lời cảm ơn, Tô Trạch chỉ có thể mỉm cười gật đầu, qua loa đáp trả từng người.
Cũng may, những thí sinh này đều khá là hiểu chuyện, không cứ ì mãi không đi, sau khi nói lời cảm ơn làm quen đơn giản thì đi sang một bên.Cho dù là như vậy, cũng phải qua một lúc lâu mới kết thúc.
Tô Trạch thở dài một hơi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Nếu không phải không ít tu sĩ đều là trai xinh gái đẹp, hắn thật sự mất kiên nhẫn rồi.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tô Trạch.
Cảm giác rùng mình ớn lạnh từ bên hông Tô Trạch truyền đến, khiến hắn giật nảy mình, lập tức giống như có một thùng nước đá từ trên đỉnh đầu dội xuống, tỉnh táo lên nhiều.
“Lưu manh, kiềm chế suy nghĩ của ngươi lại.”
Tiếng nói của kiếm linh, không, phải gọi là Thanh Hạm vang lên.
Vẫn lạnh lùng, trong trẻo êm tai như vậy, nhưng mà bây giờ trong đó còn mang theo buồn bực xấu hổ.
Chỉ là, Tô Trạch cũng không cảm nhận ra được điều này.
Tô Trạch: “…”
Hắn cảm thấy vô cùng không hợp thói thường.
Dường như kiếm linh luôn có thể biết được suy nghĩ của mình, khiến hắn có cảm giác bị nhìn trộm!
Quan trọng là hắn không chủ động dùng ý thức giao lưu với kiếm linh!
Sao nàng biết mình đang suy nghĩ cái gì!?
Tô Trạch cau mày, cảm thấy cần phải tìm hiểu chuyện này đến cùng, nếu không, e rằng cái danh lưu manh sẽ ngồi vững trên đầu mình.
Nhưng mà lúc này.
Một vệt lại một vệt sáng chợt xuất hiện bên ngoài cung điện.
Ngay sau đó, chi chít bóng hình xuất hiện.
Cường giả của Vạn Tộc đến cả rồi!
Bọn họ vừa nhìn đã thấy các thí sinh bên trong, ánh mắt tìm tòi, rất nhanh đã tìm được thí sinh nhà mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, không xảy ra chuyện gì!
Ngay sau đó, bọn họ không lập tức đi tìm thí sinh nhà mình, mà ánh mắt lại tiếp tục tìm kiếm!
Tô Trạch đâu!?
Trước đó chỉ nghe được sự tích của Tô Trạch, vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tô Trạch thế nào.
Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy Tô Trạch ở trung tâm.
Trong nháy mắt, mấy vạn ánh mắt tập trung trên người Tô Trạch, nhìn từ trên xuống dưới, tràn đầy tò mò.
Có một ít cường giả muốn sử dụng thần niệm điều tra, nhìn xem hư thực của Tô Trạch thế nào.
Nhưng mà.
Sau khi thần niệm của bọn họ vừa mới đến gần Tô Trạch, cũng lộ ra chút mục đích của mình thì ngay sau đó.
Ánh trắng sáng lên, lóe ra một cái rồi biến mất.Phụt! Phụt! Phụt!
Những cường giả sử dụng thần niệm như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mắt bọn họ hiện ra kinh hoàng sâu sắc, trên mặt viết đầu sợ hãi, giống như thấy được chuyện gì kinh khủng.
Cùng lúc đó.
Một tiếng hừ lạnh vang vọng trong đầu bọn họ.
Thoáng chốc, cảm giác ớn lạnh xuất hiện từ sau lưng, sau đó dọc theo cột sống lên cao, đi thẳng đến đỉnh đầu, khiến da đầu tê dại!
Bọn họ có thể cảm giác được, một khí thế cực kỳ nguy hiểm đang khóa chặt chính mình.
Đồng thời chỉ cần chủ nhân khí thế kia muốn là có thể lập tức xóa bỏ bọn họ!
Loại cảm giác run sợ bắt nguồn từ sâu trong linh hồn kia là không giả được, đó là chênh lệch tuyệt đối, không thể vượt qua!
Bên ngoài cung điện, những người không thử sử dụng thần niệm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, thần hồn bị thương của những cường giả kia, trong lòng không khỏi run lên.
Lúc này, bọn họ đột nhiên nhớ ra, trước đó cường giả Hợp Đạo Vĩnh An của Thiên cung có nói đến lão tổ Thiên cung.
Đại Thừa Tán Tiên!
Chẳng lẽ đã chọc đến vị đại thần này rồi!?
Trong lúc nhất thời, trong lòng mấy vạn cường giả lạnh giá, khiếp sợ hoảng hốt, vội vàng đáp xuống, không dám liếc nhìn Tô Trạch nữa!
Vị đại thần kia thật sự đang bảo vệ Tô Trạch!
Nghĩ đến suy nghĩ trong lòng trước đó, không ít cường giả rùng mình một cái, có cảm giác nghĩ lại mà sợ.
Sắc mặt Tô Trạch hơi đổi, biết chuyện vừa xảy ra.
Ông già khí linh truyền âm cho hắn, thông báo có cường giả ra tay thăm dò.
Vừa rồi chính là hắn ra tay, cũng không phải là Thái Hư chân nhân.
Nếu không, những Hợp Đạo đó cũng không chỉ phun ra một ngụm máu tươi đơn giản như vậy.
Đối với thăm dò của những cường giả kia, Tô Trạch cũng không để ý đến.
Có Thái Hư chân nhân và ông già khí linh ở đây, quá nửa bọn họ sẽ không có nhiều suy nghĩ không nên có đối với mình.
Cho dù có, Tô Trạch cũng quyết định tạm lánh một thời gian, trưởng thành lớn mạnh thêm đã.
Trước khi nắm giữ sức chiến đấu nhất định, hắn không có ý định xuất đầu lộ diện.
Chờ thực lực tăng lên, có nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng hơn, hắn sẽ ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, ít nhất cũng phải đi xem thử kho báu mà kiếm linh nói lúc trước.
Dù sao bây giờ vẫn chỉ có duy nhất một mục tiêu.
Nâng cao thực lực của mình!
Sau khi thấy được uy lực của Địa Tiên, có thể nói áp lực trong lòng Tô Trạch lại lớn hơn.
Địa Tiên kia chỉ là một thành viên trong số nhiều cường giả của Địa Tiên giới mà thôi!Ai biết còn có bao nhiêu cường giả có cùng cấp bậc, lại có bao nhiêu cường giả có thực lực mạnh hơn hắn!?
Những tin tức này, Tô Trạch đều không rõ ràng.
Nhưng chắc hẳn không ít.
Không có thực lực, sao có thể sống sót trong Địa Tiên giới, sao có thể đi tìm manh mối năm đó.
Tô Trạch nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy bây giờ thực lực của mình vẫn tiến bộ quá chậm, nhất định phải tăng nhanh tốc độ thêm nữa.Nếu để cho tu sĩ khác biến suy nghĩ bây giờ của hắn, e rằng sẽ trực tiếp nhảy dựng lên mắng to, Tô Trạch ngươi cũng làm màu quá rồi.
Tuổi còn trẻ, mới gần mười bảy mà đã có sức chiến đấu như vậy, mẹ nó ngươi còn chê thực lực chưa đủ!?
Đã nhiều năm như vậy, thế giới Vạn Tộc từng xuất hiện dạng người biến thái như ngươi sao!?
Cùng lúc đó.
Các cường giả bên ngoài cung điện rối rít thu hồi ánh mắt, đi vào bên trong cung điện, tìm kiếm thí sinh nhà mình, xác định lại lần nữa.
Sau khi lấy được tin tức chắc chắn, trong lòng bọn họ vẫn không nhịn được mà chấn động.
Nhưng lúc này, Tô Trạch đã đi vào sâu trong cung điện gặp Thái Hư chân nhân trong đó.