Trong chốc lát, trong lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc, căn bản không đoán được nguyên nhân thật sự trong đó.
Tô Trạch không để ý đến ánh mắt của bọn họ, chỉ chờ đợi hạch nghiệm hoàn thành.
Cường giả Hợp Đạo phụ trách kiểm tra kia cũng không nhịn được nhắc nhở.
“Tô Trạch, ngươi chắc chắn chưa? Một khi ghi danh xong, thì không thể thay đổi đâu.”
“Chắc chắn rồi.”
Tô Trạch gật đầu khẳng định.
Thấy Tô Trạch đã đưa ra quyết định, cường giả Hợp Đạo kia không truy hỏi thêm nữa, mà nhanh chóng bắt đầu hạch nghiệm.
Hiệu suất của cường giả Hợp Đạo vẫn rất cao.
Không bao lâu sau, tất cả bảo vật đều kiểm tra hoàn tất.
Vừa hay sử dụng hết toàn bộ phân ngạch của Tô Trạch!
“Được rồi.”
Sau khi Tô Trạch nghe thấy, vung tay lên, thu bảo vật chất đống như núi kia vào trong vòng Càn Khôn.
“Đi thôi tiền bối.”
Hắn quay người nói với Thái Hư chân nhân.
Thái Hư chân nhân khẽ gật đầu, ý niệm vừa động, lập tức trực tiếp mang theo Tô Trạch rời khỏi nơi này.
Trong đại sảnh, bóng dáng của Thái Hư chân nhân cùng với Tô Trạch biến mất không thấy nữa.
Còn đông đảo đệ tử Thiên cung vẫn ở nguyên tại chỗ thì đã hoàn toàn bùng nổ.
“Này là đi rồi?”
“Tới Thiên cung chúng ta vơ vét một trận rồi đi thẳng?”
“Đi là tốt rồi, tốt nhất là mãi mãi đừng quay về nữa. “
“Vậy sợ là ngươi nghĩ nhiều rồi, đến lúc đó người ta nhất định sẽ quay lại, ít nhất là đợi sau khí phân ngạch của hắn được đổi mới lần nữa, nhất định sẽ trở lại…”
Tiếng nghị luận vô cùng sôi nổi, vô số đệ tử Thiên cung đều rơi vào trong cuộc thảo luận.
Trong đó, sắc mặt của những thiên tài trẻ tuổi như Tiêu Vân rất khó coi.
Tô Trạch xem Thiên cung là nơi nào?
Nói đến là đến, nói đi là đi?
Kiểu thái độ “Khinh miệt” này, lập tức khiến bọn họ có một cảm giác bị sỉ nhục, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.
Đương nhiên, bây giờ Tô Trạch đã rời khỏi Thiên cung, cho dù trong lòng có tức giận thế nào, thì cũng không thể làm gì được.
…
Thủ đoạn của Đại Thừa Tán Tiên thâm sâu khó lường.
Chỉ trong chốc lát, Thái Hư chân nhân đã đưa Tô Trạch trở về trong Linh Hư động thiên.
Lúc này khoảng cách bọn họ rời khỏi Linh Hư động thiên, chỉ hơn hai giờ mà thôi.
Thấy bọn họ xuất hiện, những đệ tử Thiên cung đóng giữ tại đây không khỏi hành lễ lần nữa.
Sau khi trải qua mấy lần, Tô Trạch đã hơi quen, biểu cảm tự nhiên hơn rất nhiều.
Còn những ánh mắt phức tạp kia, đều bị hắn trực tiếp coi thường, không hề để ở trong lòng.
“Sau khi trở về vẫn phải tu luyện thật tốt, thời gian còn lại của ngươi không còn nhiều đâu. “
Thái Hư chân nhân không thể ở đây lâu, sau khi dặn dò mấy câu, thì xoay người lần nữa rời khỏi Linh Hư động thiên.
Hắn vừa đi, nhiều tu sĩ ở đó lập tức cảm thấy áp lực nhỏ đi rất nhiều.
Rất đông thiên kiêu Nhân tộc rối rít xúm lại, vây quanh Tô Trạch bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
Vấn đề trong đó, chỉ là rốt cuộc Thiên cung có dáng vẻ như thế nào, thu hoạch được thứ gì tốt…
Tô Trạch chỉ nói đơn giản vài câu, sau đó nghiêng đầu nói với Trương Mục Chi : “Khi nào đi ?”
“Bây giờ đi, liên minh bên đó đoán chừng cũng sắp vội chết rồi.”
Trên mặt Trương Mục Chi tràn đầy nét cười, liên tục gật đầu nói.
Lúc này, đã có thí sinh của không ít chủng tộc bắt đầu rời đi, chuẩn bị trở về lãnh địa của mình.
Sau đó Thiên cung sẽ công bố danh sách thí sinh có thể vào trong đó tu hành.
Đa số thí sinh vẫn vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Đương nhiên, giống Tô Trạch cùng với thí sinh tham gia trận quyết chiến cuối cùng, thì không cần lo lắng đến chuyện này.
Với biểu hiện và thiên phú của bọn họ, chắc chắn bọn họ có thể tiến vào Thiên cung.
Không phải bọn họ không có chuyện phải lo lắng.
Nói ví dụ như chuyện trải qua mấy ngày trước, cường giả Địa Tiên giới xâm phạm…
Loại cảm giác bất lực đó, bởi vì sức mạnh quá yếu không cách nào giúp đỡ, cùng với cảm giác bị đè ép mạnh mẽ của cường giả Địa Tiên giới, vân vân đều khiến bọn họ ghi nhớ sâu sắc!
Tất cả mọi thứ, bọn họ càng nhận thức được sự tàn khốc của cuộc chiến giữa hai thế giới!
Đồng thời, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là biểu hiện của Tô Trạch lúc đó!
Đều là thiên kiêu, vậy mà khoảng cách lại lớn như vậy!
Sự thật dọa cho bọn họ một thùng nước lạnh, để cho bọn họ biết được chênh lệch giữa mình với thiên kiêu thật sự.
Cũng may, một loạt sự kiện cũng không đánh gục bọn họ.
Ngược lại còn khơi dậy khát vọng của bọn họ đối với sức mạnh!
Chỉ có sức mạnh lớn mạnh, mới có thể nắm chắc vận mệnh của mình ở trong tay, mới có thể có sức mạnh chiến đấu lúc đối mặt với đại kiếp!
Chứ không phải núp trong vỏ rùa đen không an toàn, nhìn các cường giả gắng sức đánh giết mà mình lại lực bất tòng tâm.
Vào giờ phút này.
Từng ánh mắt tụ lại trên người Tô Trạch.
Là Hồn Vô Nhai và một đám thiên kiêu.
Ánh mắt bọn họ phức tạp, nhưng trong đó không có căm ghét, tiêu cực, ưu tư, vân…vân, ngược lại, bọn họ rất bình tĩnh, hoặc là nói đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật đáng sợ và lớn mạnh của Tô Trạch.
Tô Trạch chú ý đến ánh mắt của bọn họ, nghiêng đầu nhìn qua, khẽ gật đầu, không nói gì.
Hồn Vô Nhai, Doãn Chính Đức, Ngưu Trụ, Phượng Thái Vi và một đám thiên kiêu rối rít gật đầu đáp lại, sau đó bước lên thuyền bay, hóa thành lưu quang xông về phía cửa ra phía xa.
Linh Hư động thiên.
Từng luồng ánh sáng phóng lên cao, nhanh chóng rời khỏi thế giới này.
Ngày càng có nhiều thí sinh rời khỏi Linh Hư động thiên.
Đám Tô Trạch cũng không ở lại quá lâu, sau khi trao đổi qua với cường giả của Thiên cung, cũng lên phi thuyền, hóa thành ánh sáng lao ra khỏi Linh Hư động thiên.Không khí trên phi thuyền rất sôi nổi.
Đại hội Vạn tộc lần này, Nhân tộc có thể nói là người chiến thắng cuối cùng!
Tiền kiếm được cứ gọi là đầy túi!
Vốn dĩ ngoài mười mấy vị thiên kiêu ra, thì những người khác đều chỉ là cọ sát một lần, không ngờ lại có thể vào đến bán kết.
Kết quả là vì nhiều lý do, tất cả các thành viên đều lọt vào bán kết!
Đây là thành tích tốt nhất của Nhân tộc.
Không chỉ vậy, trong trận chung kết, số lượng thí sinh của Nhân tộc vẫn còn rất nhiều, hơn nữa Tô Trạch còn giành được vị trí thứ nhất.