Nhưng là đệ tử của Thiên cung, sống ở đây nhiều năm như vậy, sớm đã coi Thiên cung như nhà của mình.
Bây giờ thả một con chuột lớn đi vào hộp giữ tiền trong nhà, trong lòng có thể không lo lắng đau lòng sao?
Cho dù ngươi là con ruột của lão tổ, thì cũng phải khiêm tốn một chút!
Cho dù ngươi lấy, thì ngươi cũng len lén lấy, đừng để bọn ta biết!
Kẽo kẹt kẽo kẹt…
Mơ hồ có tiếng nghiến răng vang lên.
Ánh mắt của một số đệ tử đều đỏ lên, không biết là hâm mộ, hay là ước ao, hay là thèm muốn.
…
“Đều chọn xong rồi?”
Tô Trạch nhìn bảo vật chất đống trước mặt, cau mày hỏi: “Tiểu Hỏa, tại sao ngươi toàn chọn dược thảo?”
Ta có thể nói với ngươi, có vài dược thảo không thể ăn lung tung, cẩn thận bổ quá mức.
Còn có Hắc Đản, ngươi toàn chọn thứ gì vậy, tại sao đều là đồ hình cầu?
Chẳng lẽ ngươi… đến thời kỳ nảy sinh xuân tâm rồi?
Còn có Tiểu Thanh, tại sao toàn chọn đồ dùng của loài người vậy?
Đã bảo là cho các ngươi chọn thứ mình thích, tại sao ta thấy đều là những thứ cho ta dùng vậy?
Chủ nhân ngươi, ta vô cùng tràn đầy sức sống, không cần dùng những thứ này ngươi hiểu không, mau đi đổi, ít nhất cũng học Tiểu Hỏa và Hắc Đản, chọn mấy thứ đồ chơi mới mẻ một chút.”
Hắn nhìn ba thứ Tiểu Thanh chọn lựa, phát luôn.
“Đúng rồi, ba người các ngươi đừng cho Liễu vương chọn mấy thứ này, chờ nó xuất quan đoán chừng sẽ cần dùng đến.”
Tô Trạch lại bổ sung thêm một câu, mới đuổi ba người Tiểu Thanh đi.
Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn lên thứ đặt ở trong tay kiếm linh.
“Nếu ngươi lại nói nhảm…”
Kiếm linh kịp thời mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước đây.
Tô Trạch: “…”
Hắn rất muốn hỏi, rốt cuộc ai mới là chủ trong nhà?
Tại sao bản thân mới giống như là người có địa vị thấp nhất vậy?
Địa vị của mình trong gia đình…Từ khi nào đã hạ thấp đến mức này!
Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có Tiểu Thanh nghe lời nhất, miễn cưỡng vẫn nghe lời mình.
Tiểu Hỏa và Hắc Đản, hình như đã hoàn toàn làm phản đến Thanh Hạm bên kia rồi.
Tốt lắm!
Trong lúc bất tri bất giác, bản thân đã bị làm thấp địa vị rồi!
Suy nghĩ trong đầu Tô Trạch quay cuồng.
Đúng lúc này.
Kiếm linh ném cho Tô Trạch một thứ có hình dáng một hòn đá.
Tô Trạch theo bản năng tiếp lấy.
Một giây sau, chân mày hắn nhíu lại, lập tức cảm nhận được một tia bất đồng từ trong đó.
Hắn ngưng thần nhìn, thì thấy dấu ấn hình dáng một bụi cỏ nhỏ trên hòn đá màu xám, giống như là một loại hóa thạch nào đó vậy.
Nhưng trọng điểm không phải cái này.
Từ trong hóa thạch cỏ nhỏ đó, có một tia kiếm ý vô cùng nhạt truyền ra!
Kiếm ý cực kỳ yếu ớt, nếu không cẩn thận cẩn nhận, thậm chí cũng không phát hiện được.
“Đây là?”
Tô Trạch ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không biết.” Kiếm linh lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết là thứ gì, nhưng cảm thấy kiếm ý kia có chút kỳ lạ, nói không chừng có lợi ích gì đó, cho nên lấy cho ngươi.”
“Ồ.”
Tô Trạch gật đầu, lật hóa thạch cỏ nhỏ nhìn, không nhìn ra có gì khác thường, dứt khoát bỏ thẳng lên đống bảo vật trước mặt, chuẩn bị chút nữa mang đi cùng.
Qua một lúc lâu.
Bóng dáng ba người Tiểu Thanh lại xuất hiện lần nữa.
Bọn chúng đều chọn lựa lại một lần nữa.
Sau khi Tô Trạch cẩn thận thẩm duyệt, miễn cưỡng tính là hài lòng, vung tay lên, mang theo tất cả bảo vật, chuẩn bị đi kết giao một chút.
…
Bên ngoài tàng bảo khố có một đại sảnh, chuyên môn cùng để hạch nghiệm bảo vật đệ tử Thiên cung mang theo, yêu cầu phải ghi danh tạo sách.
Mà vào lúc này.
Cùng với một luồng ánh sáng sáng lên.
Bóng dáng Tô Trạch xuất hiện, trực tiếp từ trong tàng bảo khố xuất hiện trong đại sảnh.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy cường giả Hợp Đạo phụ trách hạch nghiệm, không hề do dự, trực tiếp đi tới.
Sớm làm xong chuyện sớm về nhà.
Hao phí không ít thời gian ở Thiên cung, cũng đến lúc trở về rồi.
Hơn nữa, Thiên cung không vội hạch nghiệm xong, hắn cũng không cách nào để cho hệ thống thu lại.
Không thu lại thành tu vi, trong lòng luôn có chút không nỡ.
Trong đại sảnh, từng bóng dáng lờ mờ xuất hiện.
Thái Hư chân nhân xuất hiện bên cạnh Tô Trạch đầu tiên.
Sau đó chính là một số độ kiếp thậm chí là cường giả Hợp Đạo của Thiên cung.
Bọn họ đều tò mò nhìn chằm chằm Tô Trạch, muốn biết hắn chọn những thứ gì.
Tô Trạch lại không hề do dự, khẽ vung tay, bỏ hết tất cả những thứ bản thân chọn lựa từ trong tàng bảo khố của Thiên cung.
Cùng với một trận leng keng tùng tùng thanh thúy vang lên, trên mặt đất xuất hiện một đống bảo vật lớn ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Thái Hư chân nhân đưa mắt quét qua, chân mày lập tức nhíu lại.
“Tô Trạch, tại sao ngươi…”
Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại không tiếp tục truy hỏi nữa.
Trước đây lúc sắp cứu khí linh của Thăng Tiên đài, Tô Trạch đã nói là muốn một số thứ có giá trị đắt đỏ nhưng lại không có tác dụng gì.
Bây giờ mấy thứ hắn chọn lựa từ trong bảo khố, về cơn bản đều phù hợp với hai loại đặc điểm kia.
Tô Trạch rốt cuộc…Hắn có năng lực gì?
Chẳng lẽ những thứ này ở trong mắt tu sĩ bình thường tác dụng không lớn, ở trong tay hắn đều có thể biến thành trân bảo!?
Đây là phương pháp gì, quả thật là chưa từng nghe đến.
Thái Hư chân nhân tự cho rằng kiến thức của mình rất rộng, nhưng bây giờ không nghĩ ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bên cạnh, những cường giả Hợp Đạo, Độ Kiếp kia trợn hai mắt, nhìn bảo vật Tô Trạch chọn, đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được hoài nghi khó hiểu trong mắt đối phương.
Tô Trạch…Chọn một đống đồ lộn xộn lớn như vậy làm gì?
Cho dù không biết phân biệt hàng, cũng không đến nỗi chọn toàn những bảo vật có tác dụng kém thế chứ?
Nhưng cũng không phải nói bảo vật chọn ra không có tác dụng.
Chỉ là đối với Tô Trạch mà nói, tác dụng thật sự không lớn.
Thậm chí bọn họ còn thấy được rất nhiều thứ cho trận thuật sư, thuật sĩ sử dụng.
Tô Trạch là một ngự thú sư, chắc chắn là không cần những thứ đó.
Chẳng lẽ là chọn cho bạn sao?
Có lẽ cũng không đến mức ấy.
Cơ hội quý giá như thế, sẽ chẳng có ai làm như vậy cả.