Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 652 - Chương 652: Tàng Bảo Khố, Cỏ Nhỏ Hóa Đá

Chương 652: tàng bảo khố, cỏ nhỏ hóa đá Chương 652: tàng bảo khố, cỏ nhỏ hóa đá

Tô Trạch gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong tàng bảo khố tràn ngập ánh sáng của bảo vật.

Đám đệ tử Thiên cung lững thững đến muộn ở nơi xa chỉ nhìn thấy được một bóng lưng mà thôi.

Tàng bảo khố đóng lại, kèm theo đó là một tiếng vang trầm đục vang lên, ngăn cản tầm mắt của bọn họ.

Hỏng rồi!

bảo khố của Thiên cung không giữ được nữa rồi!

Trong lòng đám đệ tử lúc đó lạnh như gió đông.

“Không sao đâu, cho dù lão tổ có cho hắn tùy ý lấy đi nữa thì hắn cũng chẳng lấy được bao nhiêu đâu.

Bảo vật trong tàng bảo khố chất đống như núi, không phải là bảo vật không gian nào cũng có thể tùy tiện đựng được đâu.”

Một gã cảnh giới Hợp Đạo nói khẽ.

“Nếu thế thì xem ra là chúng ta lo lắng thừa rồi.”

Vừa khớp làm sao mà hình như Thái Hư chân nhân có nghe lời bọn họ nói nên quay đầu cười nói:

“Lúc trước ta cho Tô Trạch cái vòng tay càn khôn mà ta lấy được từ trong tay cường giả của Địa Tiên giới rồi, cái thứ đồ chơi không gian đó…to lắm đấy.”

Nghe thấy lời này thì sắc mặt đám đệ tử Thiên cung đều thay đội sạch, trắng bệch như ma.

Lão tổ. . . Người quả thật hồ đồ mà!

Đương nhiên bọn họ không dám nói ra như thế.

Chỉ có thể vô cùng đau đớn mà than thở trong lòng thôi.

Không cần nghĩ cũng biết là bảo vật lấy được từ trong tay của cường giả Địa Tiên giới là châu báu trong châu báu rồi.

Hơn nữa còn được đích thân lão tổ thừa nhận, cái không gian đó rất là lớn luôn đấy!

Nghĩ thế thì trong ánh mắt của không ít đệ tử lộ ra…sự ngưỡng mộ sâu sắc!

Đột nhiên.

Một suy nghĩ không thể tưởng tượng được xuất hiện trong đầu đám đệ tử.

Lão tổ tốt với Tô Trạch như thế, thế thì hắn…đứng nói là con trai ruột của lão tổ nhé?

Nhưng lão tổ đã bao nhiêu tuổi rồi hả?

Nhiều tuổi thế rồi…vẫn còn được á hả?

Nhưng vừa nghĩ đến thực lực và thiên phú của Tô Trạch, và thái độ hòa nhã của Thái Hư chân nhân với Tô Trạch thì. . .

Đừng nói là thật nhớ!

Đám đệ tử trong lúc vô ý thức chấn động cả người, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Thì ra là như thế!

Khả năng rất lớn đấy chứ!

Có lẽ, Tô Trạch là con riêng của lão tổ!

Suy đoán này dọa người quá.

Cho nên khiến cho bọn họ mãi không lấy lại được tinh thần.

Thái Hư chân nhân ở phía trước đương nhiên không tưởng tượng được là bọn họ sẽ nghĩ ra suy đoán không hợp thói thường như thế.

Nếu không thì lại có không ít kẻ phải nhận gia quy của Thiên cung rồi.

. . .

Giờ phút này.

Tô Trạch đang đi lại trong đám bảo vật chất chồng như núi.

Từng tia thần quang rực rỡ chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, giao động có linh tính có ở khắp nơi.

Đương nhiên là những thứ đó cũng có thể là khí linh hoặc là linh bảo!

Linh bảo khó gặp được ở bên ngoài, thế mà ở trong này lại giống như chỗ nào cũng có vậy.

Tô Trạch chỉ quét mắt nhìn qua thôi mà đã nhìn thấy mấy món linh bảo truyền ra dao động thần niệm mãnh liệt.

Tinh phẩm trong linh bảo, đều là linh bảo cao giai!

Thiên cung.

Tàng bảo khố.

Trong đó xếp ngay ngắn rất tốt, bảo vật đều dựa theo giá cả đánh dấu phía trên để trưng bày.

Cũng đã được phân thành mấy loại.

Vũ khí, khôi giáp, đan dược, dược thảo, kỳ trân dị bảo, cùng với một số biến chủng linh thạch.

Ánh mắt Tô Trạch bị hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn kỹ, phát hiện đó là một loại linh thạch tinh khiết hơn cả linh thạch cực phẩm.

Trong đó ẩn chứa linh khí, dường như có chút quan hệ với linh khí màu tím kia trên Thăng Tiên đài.

Trước mắt Tô Trạch có ánh sáng sáng lên, hệ thống bắt đầu đánh giá giá trị của linh thạch.

Sau chốc lát.

“Đắt hơn linh thạch cực phẩm gấp trăm lần sao?”

Tô Trạch tự lẩm bẩm, ít nhiều có chút kinh ngạc.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ riêng loại linh thạch này, đã tích tụ được khoảng mấy trăm ngàn rương trở lên.

Đây còn là bởi vì bảo vật trước mặt quá nhiều, ngăn cản một số cảnh tượng ở phía sau.

Nếu đi qua nhìn, số lượng linh thạch e rằng sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Nhưng Tô Trạch lại không quá kinh ngạc.

Cho rằng Thiên cung có sức chiến đấu đứng đầu thế giới Vạn Tộc, có thể có nhiều linh thạch như vậy, cũng là chuyện rất bình thường.

Thậm chí hắn còn cảm thấy hơi ít.

Hắn nhìn biến chủng linh thạch chất đống như núi, suy nghĩ một chút, vẫn không trực tiếp cầm những linh thạch này đi.

Mục đích Tô Trạch thu lấy bảo vật, chỉ là vì tu vi mà thôi.

Tác dụng của bản thân bảo vật cùng với những thứ khác, đối với hắ mà nói đều chẳng khác gì nhau, có thể thu lại là được.

Cho nên trong này cũng rất có tính thao tác.

Trước đó Tô Trạch cũng bảo Thái Hư chân nhân tìm một số thứ giá trị không rẻ, nhưng tác dụng lại không lớn.

Bây giờ cũng như vậy.

Linh thạch ở thời khắc cấp bách, là loại tài nguyên cực kỳ quan trọng.

Thứ này chính là đồng tiền mạnh giữa các tu sĩ.

Nếu trực tiếp cầm đi thu lại thành tu vi, thì cũng có chút lãng phí.

Cho nên, Tô Trạch vẫn quyết định từ từ chọn lựa một phen, tìm một số thứ hào nhoáng bên ngoài.

Đương nhiên, Tô Trạch rất hoài nghi, nếu bản thân dời hết chỗ linh thạch đi, vậy những đệ tử Thiên cung e rằng có suy nghĩ xơi tái mình luôn mất.

Sau khi đưa ra quyết định, hắn lập tức bắt đầu đi giữa núi báu vật, bắt đầu chọn lựa cẩn thận.

Mấy luồng ánh sáng sáng lên.

Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Hắc Đản đều ra ngoài.

“Các ngươi tự chọn đi, tìm được thứ mình thích thì lấy qua đây, đến lúc đó ta giúp các ngươi mang đi.”

Tô Trạch cười rồi vỗ lên đầu ba bọn họ, dịu dàng nói.

Một tia huyết quang lập tức sáng lên.

Kiếm linh cũng hiếm khi chủ động xuất hiện, một đôi mắt như làn nước mùa thu tò mò nhìn bảo vật xung quanh.

“Ngươi cũng chọn đi, thấy thích cái gì thì lấy.”

Tô Trạch cười ha ha nói với kiếm linh.

Kiếm linh gật đầu, khí thế xuất trần kia trên người bộc phát rõ ràng.

Sau khi nói xong, đám Tô Trạch lập tức bắt đầu lựa chọn.

Bọn họ chọn lựa không nhanh không chậm, không hề để ý đến thời gian.

Cứ như vậy, đông đảo đệ tử chờ đợi ở bên ngoài đều cảm thấy khó chịu.

Thời gian càng lâu, trong lòng bọn họ càng sợ sệt.

Rốt cuộc Tô Trạch chuẩn bị mang đi bao nhiêu thứ tốt?

Mặc dù những bảo vật kia để trong bảo khố, là thuộc về Thiên cung, chứ không thuộc về bản thân bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment