Tất cả các đệ tử đều sững sờ.
Tô Trạch... lấy đi tất cả những công pháp đó?
Mẹ nó, ngươi. . .
Một lúc sau, khi bọn họ phản ứng lại, trên đỉnh của Tàng Kinh các đã ảm đạm đi rất nhiều.
Còn rất ít tinh thần đang sáng, nhưng mắt thất không bao lâu nữa cũng sẽ biến mất.
Điều này cũng có nghĩa là Tô Trạch đã mang tất cả các công pháp cấp S trong Tàng Kinh các của Thiên cung... tất cả đều bị lấy đi!
Cho dù Thái Hư chân nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Tiểu tử Tô Trạch này thật sự coi Tàng Kinh các của Thiên cung như cái chợ buôn bán phải không?
Đệ tử thiên tài nhà người ta kia sau khi tới không phải đã cẩn trọng hơn sao?
Chọn lựa một hồi lâu mới tìm ra một quyển, cũng xem như bảo bối để tu luyện thật tốt.
Trái lại Tô Trạch ngươi được lắm!
Mẹ nó, ngươi trực tiếp đến đây để mua bán phải không?Bỏ tất cả vào sọt rồi mang chúng đi?
Sao ngươi không đem hết mấy công pháp cấp B ở phía dưới đi đi?
Điều mà Thái Hư chân nhân không biết chính là, nếu không phải suy nghĩ vì Thiên cung, Tô Trạch thật sự có ý định đem hết những công pháp đó đi...
Hắn thật sự lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện của đệ tử Thiên cung nên hắn mới không làm như vậy.Đây cũng là điều duy nhất mà tiểu sư thúc có thể làm được trước mắt.
Đám đệ tử Thiên cung ở hiện trường cảm thấy hôm nay bọn họ được chứng kiến thời khắc lịch sử rồi.
Từ ngày Thiên cung được xây dựng, Tàng Kinh các được thành lập đến nay đã bao giờ xuất hiện loại chuyện như này đâu?
Công pháp cấp S ở tầng chóp là công pháp cao nhất từng được Độ Kiếp đại năng sáng tạo ra, thế mà lại bị một người một tia ý thức càn quét sạch sẽ rồi ư?
Nhìn cảnh ảm đạm ở tầng cao nhất này.
Không cần nghĩ nữa, nhất định là một quyển cũng không còn.
Tô Trạch lấy nhiều công pháp như thế để làm gì?
Cho ngươi tùy ý chọn lựa, ngươi đúng là không nể nang gì luôn!
Tuy là rất nhiều đệ tử của Thiên cung phải tốn một khoảng thời gian rất lâu nữa mới có thể tiếp xúc được những công pháp bậc này.
Nhưng giờ…cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc bọn họ xót xa cả.
Nói thật thì trong lòng bọn họ cũng muốn vào Tàng Kinh các chọn đồ.
Nhưng càng nghĩ như thế thì trong lòng bọn họ càng chua xót hơn.
Trong chốc lát mà cả tiểu thế giới chìm trong sự chua xót ngập trời, chua xót đến độ khiến người ta căm phẫn, như thể đang chìm trong một bình dấm chua.
Đương nhiên là Thái Hư chân nhân có thể cảm nhận được hết những chuyện này, nên trong lòng không nhịn được thấy hơi buồn cười.
Quả nhiên là tuổi trẻ mà, lại có thể vì loại chuyện này mà cảm thấy xót xa?
Nếu như để các ngươi biết được mười mấy vị Đại Thừa Tán Tiên bọn họ đều truyền thụ công pháp của bản thân cho Tô Trạch thì sợ là các ngươi điên luôn nhỉ?
. . .
Trong Tàng Kinh các.
Tô Trạch nhìn xung quanh thì phát hiện bốn phía trống hoe trống hoác, ánh sáng cũng ảm đạm đi nhiều.
Nhổ ra một ngụm trọc khí, hắn khởi động cơ thể một chút, vì vẫn cảm thấy còn chưa thỏa mãn lắm nên lại bay về phía dưới.
Trong Tàng Kinh các không có công pháp của cảnh giới Đại Thừa Tán Tiên.
Truyền thừa cấp bậc như thế đều rất quan trọng, sẽ không tùy tiện đặt ở trong Tàng Kinh các.
Chẳng qua Tô Trạch vẫn thấy khá thỏa mãn.
Cho dù chỉ là những công pháp cấp S thôi cũng đã là thu hoạch lớn rồi.
Đợi sau khi trở về thì cứ nhìn rồi nhớ trước đã, sau đó thì trực tiếp bán cho hệ thống.
Không sai biệt lắm có thể vớ được tu vi một trăm tỷ.
Tô Trạch hài lòng gật đầu, đi về phía lối ra.
. . .
Ánh sáng chợt lóe.
Bóng dáng Tô Trạch lại xuất hiện lần nữa.
Chỉ trong chốc lát thôi mà đủ loại ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
Những ánh mắt đó tràn ngập lửa nóng, ngưỡng mộ có, ghen ghét cũng có. . .
Tô Trạch thấy thế thì sững sờ, quay đầu lại nhìn xem thì mới chú ý đến sự ảm đảm ở tầng cao nhất của Tàng Kinh các, nhất thời trong lòng vang lên tiếng kêu lộp cộp.
Những đệ tử ở ngoài cũng có thể nhìn thấy ư?
Cái thằng này. . .
Hắn có thể hiểu được ánh mắt của những đệ tử đó rồi.
Tô Trạch không hề dừng lại, hắn động bước chân thôi thì đã xuất hiện ở bên cạnh Thái Hư chân nhân.
“Ờm…có nên đi đến tàng bảo khố lấy đồ, không…chọn lựa xíu thôi được không?”
Hắn thấp giọng hỏi.
Nhưng tu vi của những tu sĩ ở hiện trường thấp nhất cũng là cảnh giới Nguyên Anh, sao lại không nghe thấy những gì Tô Trạch nói cơ chứ.
Thoáng chốc.
Vù vù vù.
Đủ loại ánh nhìn như mũi tên nhọn cắm vào trên người Tô Trạch.
Nội ơi, giờ nội đã lộ ra suy nghĩ thực sự của nội rồi đấy ạ?
Ngươi con mẹ nó còn muốn đi đến tàng bảo khố lấy đồ à?
Đừng có đồng ý!
Ngay sau đó thì đủ loại ánh mắt chuyển đến trên người Thái Hư chân nhân, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Chuyện vừa nãy lão tổ cũng nhìn thấy.
Như thế thì nhất định có thể hiểu được bản tính của Tô Trạch, nhất định sẽ từ chối hắn.
Đúng không lão tổ?
Lúc đó, tiếng nói từ tận đáy lòng của đám đệ tử Thiên cung sống động như thật.
Nhưng mà điều khiến bọn họ như bị sét đánh lại là.
Trên khuôn mặt của Thái Hư chân nhân hé ra nụ cười rất dịu dàng, gật đầu: “Đi, đi bảo khố.”
Ầm!
Cứ như có một đạo thiên lôi bổ thẳng lên đỉnh đầu của đám đệ tử vậy.
Lão tổ đồng ý với hắn rồi?
Dẫn sói vào nhà!
Lão tổ hồ đồ rồi!
Lúc đó, trong lòng đám đệ tử Thiên cung kêu rên không ngừng, đã có thể tưởng tượng được tình cảnh bị quét sạch của bảo khố.
Ngay sau đó thì Thái Hư chân nhân và Tô Trạch đã biến mất không thấy đâu.
Sau khi đám đệ tử Thiên cung phản ứng lại kịp thì cũng thu lại tâm tình, nhanh chóng chạy về phía tàng bảo khố.
. . .
“Tô Trạch, định mức của ngươi và Cung chủ ngang nhau, đống đồ trong tàng bảo khố đều có niêm yết giá cả đấy.
Cho nên ngươi khống chế một chút đi, tìm đồ hữu dụng một tí.
Đừng có vơ loạn một đám, cuối cùng lại tìm về một đống đồ không có tác dụng gì.
Nếu lấy phải đồ không rõ lắm thì ngươi có thể hỏi ta.”
Thái Hư chân nhân dặn dò một hơi, sau đó thì động suy nghĩ, trực tiếp mở cửa lớn của tàng bảo khố ra.