Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 669 - Chương 669: Cấp Cao Nhân Loại Đều Đến (2)

Chương 669: Cấp cao Nhân loại đều đến (2) Chương 669: Cấp cao Nhân loại đều đến (2)

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, gần như đã nghe đến tên của… một trăm lẻ tám cô gái xinh đẹp cùng tuổi.

Ừm, không có ngoại lệ, đều bằng tuổi mình, đều xinh đẹp và chu đáo...

Lý do từ chối gần như giống nhau, Tô Trạch gần như có thể đọc làu làu.

Sau một lúc lâu, chuyện mới xem như kết thúc.

Không ít đệ tử của Học viện Chân Long còn muốn tiếp cận, chẳng qua lại không ngăn cản.

Đám người Diệp Thanh liều cái mạng nhỏ, cuối cùng thoát khỏi vòng vây của các cụ ông, đến bên Tô Trạch, rùng mình.

Cảnh tượng vừa rồi thực sự có chút khủng bố, thậm chí có mấy ông lão còn định trực tiếp kéo bọn họ về nhà.

Ngày xưa có bắt rể từ yết thị, ngày nay có bắt rể từ phi thuyền.

Dù rất nhiều thiên kiêu còn nhỏ, nhưng qua hai năm, cũng đã đến lúc thành gia lập nghiệp

Tất nhiên, trong giới tu sĩ, mốc thời gian thành gia lập nghiệp là tương đối muộn.

Nhưng đầu tư sớm một chút, nhất định không sai.

May thay, các sư phụ của Học viện Chân Long thấy tình hình không ổn lắm, đều chen đến, ngăn những người cuồng nhiệt còn muốn xông đến lại.

Dưới sự hộ tống của bọn họ, các tuyển thủ như Tô Trạch nhìn chằm chằm vào vô số ánh chớp, cuối cùng đã có thể thoát thân.

Nổi tiếng thì nhiều thị phi, Tô Trạch đã sớm nhận ra điều này, trong lòng đã chuẩn bị từ trước.

Đi theo các sư phụ vào phòng họp rộng lớn, các nhân vật lớn của Liên minh đã xuất hiện trước đây lại đến.

Trước đó chỉ có thể nói là một nghi thức chào đón, bây giờ mới xem như chào đón chính thức hơn, trang trọng hơn.

Đương nhiên, đều vô nghĩa như nhau.

Tô Trạch chỉ cảm thấy ở lại thêm một giây đều là lãng phí thời gian.

Chẳng qua không ai đánh kẻ chạy lại, thái độ của những đại lão Liên minh này luôn tốt, hơn nữa lại hứa hẹn không ít thứ, cũng như nhiều lợi ích khác nhau, vân vân.

Sau khi trải qua một lần xã giao khác, Tô Trạch xem như quen với tất cả các quan cấp cao của Liên minh Nhân tộc.

Trưởng lão của hội trưởng lão, hội trưởng và phó hội trưởng của Hiệp hội người tu luyện, tộc trưởng của các gia tộc lớn,…

Lễ chúc mừng diễn ra rất lâu.

Tô Trạch dần mất kiên nhẫn, tìm một cái cớ rồi rời đi.

Không ai ngăn cản, Tô Trạch bây giờ đã không còn chịu sự quản lý của bất kỳ ai.

Các thiên kiêu Diệp Thanh cũng vậy, lần lượt rời đi, các thiên tài Tiêu Đỉnh vẫn ở lại, thực lực của bọn họ vẫn chưa đủ để bọn họ có thể về sớm.

Sau khi rời khỏi phòng họp, mọi người chào hỏi lẫn nhau, rồi chia ra rời đi.

Mỗi người đều có sư trưởng ở Kinh Đô, tất nhiên đều phải quay về.

Tô Trạch không về nhà, mà đi thẳng đến trang viên.

Sau một lát.

Hồ nước quen thuộc xuất hiện trước mặt, trên tảng đá lớn bên hồ, một bóng người đang khoanh chân ngồi, trên tay cầm một chiếc cần câu.

Khác với trước đây, bây giờ lão Tuyết câu cá có chút lơ đãng.

“Đừng lo lắng, không phải lão Lữ chưa đạt tới Hợp Đạo đỉnh phong sao? Cho dù là đột phá, có lẽ chỉ là Hợp Đạo đỉnh phong, hẳn là không có nhiều nguy hiểm?”

Tô Trạch bước tới nói.

Tuyết Lệ Hàn cười nhạo một tiếng: “Tên nhóc ngươi nói điều này là có ý gì? Sao ta có thể lo lắng cho tên già kia được?”

Nhưng sau đó, hắn lại lắc đầu nói:

“Về phần Hợp Đạo đỉnh phong... Ta hỏi rồi, dường như bỗng nhiên phát điên muốn đột phá, nhìn tư thế kia giống như không đột phá đến Độ Kiếp sẽ không ngừng. Nội tình của tên già kia không tốt bằng ta, chắc chắn là có nguy hiểm...”

Tô Trạch nghe vậy, không khỏi có chút lo lắng.

Chỉ là độ kiếp là việc riêng của tu sĩ, dù có lo lắng cũng vô ích.

Lắc đầu, Tô Trạch quay người đi về phía phòng luyện công.

Lão Lữ là người còn thận trọng hơn mình, không hoàn toàn chắc chắn, sẽ không làm những chuyện vượt ngoài khả năng của mình.

Không cần mình phải lo lắng quá nhiều.

Ngược lại rất lâu rồi chưa tu luyện, vẫn nên tranh thủ thời gian.

Tô Trạch tăng nhanh bước chân, bước vào phòng luyện công, đóng cửa lại, trong mắt hiện lên một chút điện quang.

Uy lực của Lôi Đế quyền rất lớn, phải tranh thủ thời gian tu luyện xong.

Địa Tiên giới.

Thần Châu phía Đông.

Nam Vực.

Tiêu Dao môn náo nhiệt, vô số tu sĩ bay lên trời, không ngừng chào đón các sư huynh đệ từ khắp nơi trở về.

Mấy ngày trước, chưởng môn phái đột nhiên ra pháp chỉ, nói đệ tử trong môn ở các nơi phải trở về tông môn, nếu không sẽ bị xử lý như phản đồ.

Đối mặt với mệnh lệnh khắc nghiệt này, không một ai dám làm trái pháp chỉ của chưởng môn.

Nhất là khi chưởng môn này là một Kim Tiên.

Với đại thần thông của Kim Tiên, nếu chọc giận đối phương, chắc chắn sẽ không có chỗ ẩn thân, trừ khi tiến vào một tông môn mạnh hơn hoặc một cấm địa nào đó.

Chỉ là cái giá phải trả quá lớn, không ai rảnh rỗi như vậy.

Tất nhiên ngoại trừ hai tên.

Hoàng Chí Siêu và Dư Thọ của Thất Tinh tông.

Đại trưởng lão Hoàng Chí Tôn đứng trong sân, nhìn những tia sáng trên bầu trời rơi xuống, giáng xuống Tiêu Dao Môn, trong mắt hiện lên một chút bất an thật sâu.

Thời gian trôi qua, hắn ngày càng cảm thấy Tiêu Dao môn không đúng lắm.

Mọi thứ thoạt nhìn vẫn rất bình thường, lại lộ ra chỗ không ổn khắp nơi!

Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, dường như ẩn chứa điều gì đó ghê gớm!

Tóm lại, ở lại đây chắc chắn không phải chuyện tốt!

Hoàng Chí Siêu và Dư Thọ đều nhất trí.

Vài ngày trước, sau khi bọn họ xác định ý tưởng chạy trốn, đã thảo luận biện pháp đối phó, bao gồm tuyến đường chạy trốn,....

Bây giờ, đã chuẩn bị xong.

“Dư Thọ, bí dược áp chế khóa Đồng Mệnh kia của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Hoàng Chí Siêu trở về phòng, mở miệng hỏi.

“Đã chuẩn bị xong, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.”

Dư Thọ gật đầu, giữ trán tràn đầy vẻ phiền muộn, trong lòng rất bất an, nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc rời đi, khắp nơi đều có thủ vệ của bọn họ, bên ngoài khắp nơi đều có cường giả tu sĩ quay về. Nếu bây giờ chúng ta đi, cho dù chọn hướng nào, luôn sẽ bị phát hiện. Những người từ bên ngoài trở về, ta thấy thực lực yếu nhất đã là Đại Thừa viên mãn, mạnh hơn hai chúng ta nhiều. Một khi bị phát hiện, phải chiến đấu, nhất định sẽ bị Tiêu Dao môn phát hiện, đến lúc đó hai ta thảm rồi…”

“Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment