“Thực lực hiện giờ vẫn là không đủ!”
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Tô Trạch thốt lên.
Ba người Tiểu Thanh ở một bên liếc nhau, đều thấy được sự phẫn nộ trong mắt đối phương.
Trong thời gian mấy tháng, từ người thường tu hành đến loại cảnh giới này... Ngươi còn ở chỗ này cảm khái thực lực của mình không đủ?
Chẳng lẽ ngươi muốn trực tiếp phi thăng thành tiên!?
Đương nhiên, nếu như bọn họ thật sự mở miệng hỏi, vậy Tô Trạch khẳng định sẽ cho bọn họ câu trả lời chắc chắn.
Đang lúc mấy người Tiểu Thanh dùng ánh mắt trao đổi, Tô Trạch đã tỉnh táo lại rồi phi thẳng vào phòng mình, bắt đầu tu luyện.
Vì thế, Tô Trạch lại một lần nữa lao vào tu luyện “khắc khổ”.
Có vô số tu vi còn lại ở đây, không cần lo lắng không đủ tu vi kích hoạt hạt giống Long Tượng.
...
Năm ngày sau.
Tô Trạch lại đi vào trong trang viên.
“Nhanh như vậy sao? Tiểu tử ngươi thật đúng là một gia súc!”
Tuyết Lệ Hàn cầm cần câu trong tay, không quay đầu, chỉ là vừa nghĩ đã cảm giác được trạng thái của Tô Trạch.
“Đừng chỉ lo tu luyện những thứ này, kiếm pháp cũng không thể giảm sút?”
Vừa nói, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi quay đầu hỏi: “Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất, Thanh Liên Kiếm Ca tu luyện thế nào rồi?
Có chỗ nào không hiểu hay không, tranh thủ thời gian hỏi ta đi, bằng không đến lúc đó cho dù ngươi muốn hỏi cũng không có chỗ nào để hỏi nữa đâu!”
Lời nói tràn đầy tự tin.
Dù sao hắn nghiên cứu Thanh Liên Kiếm Ca cũng mấy trăm năm, ít nhiều là có chút tâm đắc của mình.
Tất nhiên, ngoại trừ chiêu thức đầu tiên.
Một chiêu kia hắn quả thực là không hiểu được chân ý trong đó, khổ cực tu luyện rất nhiều năm cũng không tìm được manh mối.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể kiên trì luyện, cuối cùng miễn cưỡng xem như luyện thành, nhưng lại chỉ là hình dạng, không phải ý nghĩa.
Điều này dẫn đến việc luyện chiêu tiếp theo của hắn trở nên vô cùng khó khăn, cuối cùng chỉ luyện thành cửu kiếm.
Nếu không phải kiếm đạo của hắn thiên phú tuyệt đỉnh, từ chiêu đầu tiên đã bị kẹt sống.
Chỉ bằng cái này, Tuyết Lệ Hàn hắn dám tự xưng là kiếm thần.
Mặc kệ hắn là tu vi gì, hắn đều có thể chém ra một kiếm.
Đương nhiên, thắng bại cuối cùng phải xem thực lực của cả hai bên.
Hiện tại hắn sắp đi mạo hiểm, vì Tô Trạch mà tìm kiếm một bí pháp che giấu bản thân, đương nhiên là chuẩn bị trước khi rời đi, chỉ bảo đồ đệ một đợt.
“Thế nào rồi? Tu luyện vẫn rất khó đi.
Nhưng ngươi đừng nản lòng, loại kiếm pháp cấp độ này, cho dù ngươi trời sinh kiếm tâm, cũng không dễ dàng tu luyện như vậy.
Dù sao bây giờ tu vi ngươi không tới, độ khó nhất định là có.
Ừm, có vấn đề gì cứ việc hỏi đi, hôm nay tâm trạng ta tốt, lão phu ta biết gì đều sẽ nói cho ngươi.”
Một tay Tuyết Lệ Hàn cầm cần câu, một tay vuốt ve bộ râu trắng, ngồi đón gió trên tảng đá xanh, hơi giống với cốt cách dáng dấp của bậc tiên.
Hồi lâu sau.
Tuyết Lệ Hàn vẫn ngồi ngay ngắn trên tảng đá xanh như cũ, đợi Tô Trạch đáp lại.
Thế mà.
Mãi mà vẫn không thấy Tô Trạch lên tiếng.
Tuyết Lệ Hàn chau mày lại, rơi lộp bộp vài tiếng trong lòng, đột nhiên lại nhớ đến chuyện dạy Tô Trạch tu luyện kiếm pháp lúc trước.
Khi đó, hắn đưa Lăng Vân kiếm pháp cấp B cho Tô Trạch lúc đó mới ở Trúc Cơ kỳ.
Vốn còn nghĩ rằng hắn sẽ gặp phải nhiều vấn đề, nào ngờ tự dưng Tô Trạch lại tỉnh ngộ, tu luyện đến cảnh giới viên mãn luôn!
Khi đó bản thân hắn cũng giống như bây giờ vậy, trong lòng tràn đầy mong đợi tên kia đến đặt câu hỏi, ai ngờ lại chỉ đợi được sự cô đơn lạnh lẽo...
Tình cảnh này hơi giống lúc đó!
Không thể nào!
Trong lòng Tuyết Lệ Hàn mơ hồ có dự cảm, nhưng hắn vẫn bác bỏ theo bản năng, không muốn tin là thật.
Thanh Liên Kiếm Ca không phải công pháp những kiếm pháp thông thường có thể so được. Đó là kiếm pháp vượt qua cảnh giới Đại Thừa, vượt ra ngoài giới hạn của thế giới Vạn tộc!
Cho dù Tô Trạch là kiếm tâm trời sinh, thiên phú kiếm đạo có vượt qua mình đi nữa thì cũng không thể tu luyện quá thuận lợi như thế, đúng không?
Đủ loại suy nghĩ xoay vần trong đầu Tuyết Lệ Hàn, hắn không chắc chắn lắm.
Hắn biết không thể dùng lẽ thường để nhìn Tô Trạch được.
Lỡ như…lỡ như thằng nhóc này thật sự không gặp phải bất cứ vấn đề gì thì sao?
Nghĩ đến đây, Tuyết Lệ Hàn xoay người lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Tô Trạch thì đồng tử co lại.
"Ngươi. . . chẳng lẽ ngươi đã nhập môn rồi ư?"
Hắn hỏi một cách khó khăn.
Tô Trạch suy nghĩ một lát, nói không chắc chắn lắm: "Chắc là miễn cưỡng được coi là nhập môn? Bây giờ ta mới luyện đến thức thứ nhất."
"Gì?"
Tuyết Lệ Hàn trợn trừng mắt, trong lòng chấn động mãnh liệt, khó mà tin được hỏi lại: "Thức thứ nhất. . . ngươi có thể tu luyện bình thường sao?"
Nhìn Tuyết lão đầu, đột nhiên Tô Trạch nhớ tới một chuyện.
Con sông lớn rộng mênh mông trong thức thứ nhất của Thanh Liên Kiếm Ca là sông Hoàng Hà ở đời trước.
Mà trong thế giới này, hình như không có Hoàng Hà tồn tại.
Tuyết Lệ Hàn không biết Hoàng Hà là cái gì, đương nhiên là mãi vẫn không thể chạm đến chân ý trong đó.
Không hiểu được chân ý, đương nhiên là khó mà tu luyện được.
Hình như Tuyết lão đầu muốn đi nơi nguy hiểm nào đó, nếu nói những điều này cho hắn thì có khả năng sẽ giúp hắn nâng cao được thực lực kiếm đạo.
Tô Trạch vừa nghĩ vừa gật đầu chân thành: "Ta có thể tu luyện thức thứ nhất bình thường, ừm, vẫn có chút cảm ngộ."
Sự khiếp sợ trong mắt Tuyết Lệ Hàn càng đậm. Sau khi ngơ ra mất một lát, hắn mới hồi phục tinh thần, lóe cái thì cả người đã đứng trước mặt Tô Trạch, nói rất gấp gáp: "Ngươi nhanh thi triển cho ta xem xem!"
Không nhìn thấy Tô Trạch thi triển thì hắn vẫn không muốn tin là thật.
Lúc trước, hắn khổ tu mấy trăm năm, vì muốn lĩnh hội được chân ý của thức thứ nhất đó mà hành tẩu khắp thiên hạ, khổ cực kiếm tìm cái gọi là con sông lớn ‘Hoàng Hà’.
Nhưng cuối cùng chỉ uổng phí mất mấy chục năm.
Giống như Hoàng Hà không hề tồn tại trên thế giới này vậy!
Mà hôm nay, Tô Trạch lại có thể tu luyện thức thứ nhất bình thường …
Rốt cuộc là tình huống gì thế này?