Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 675 - Chương 675: Tô Trạch: Hãy Để Đồ Đệ Chỉ Điểm Ngươi Một Đợt Đi! (2)

Chương 675: Tô Trạch: Hãy để đồ đệ chỉ điểm ngươi một đợt đi! (2) Chương 675: Tô Trạch: Hãy để đồ đệ chỉ điểm ngươi một đợt đi! (2)

Tô Trạch nhìn vẻ mặt kích động của Tuyết lão đầu, biết đối phương suy nghĩ gì, cũng không dài dòng nữa mà gật đầu nói: "Chuẩn bị một trận pháp, uy lực của thức thứ nhất khá mạnh, đừng làm sụp luôn phòng ốc ở bên này, làm người ta bị thương thì không ổn."

Tuyết Lệ Hàn gật đầu, biết uy lực của Thanh Liên Kiếm Ca, vừa động ý niệm trong đầu thì một tầng ánh trắng đã bao phủ cả trang viên.

Không chỉ bảo vệ kiến trúc và đồ vật bên ngoài mà đồng thời còn tránh bị người khác phát hiện ra được chuyện gì đang xảy ra trong này.

"Bắt đầu đi!"

Hắn nhìn Tô Trạch chăm chú, trầm giọng nói.

Tô Trạch hít sâu, tay phải khẽ đặt lên trên chuôi kiếm. Đan điền màu vàng kim cuồn cuộn trong cơ thể đang gào thét, vô số linh lực tràn vào trong kinh mạch, sau đó chuẩn bị hóa thành một luồng năng lượng khủng bố mà xông ra ngoài!

Một kiếm này, hắn chém ra toàn lực, không hề giữ lại chút gì!

Chỉ có như thế thì mới có thể phát huy thức đầu tiên ‘Quân Bất Kiến’ của Thanh Liên Kiếm Ca đến trình độ cao nhất, mới có thể diễn đạt được chính xác nhất cái gọi là Hoàng Hà mênh mông cuồn cuộn!

Dù sao bây giờ Tuyết lão đầu cũng là đại năng Độ Kiếp, cho dù một kiếm này có chém thẳng lên mặt hắn thì cũng không sao hết.

Thế nên, Tô Trạch không hề cố kỵ điều gì, trong đầu hiện lên kiếm quyết.

“Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai…”

("Người không thấy nước sông Hoàng Hà hạ xuống từ trời hay sao...")

("Người không thấy nước sông Hoàng Hà hạ xuống từ trời hay sao...")

Hắn nhẹ giọng nói với chính mình, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ hiện lên trên người.

Chỉ trong chớp mắt.

Keng!

Kèm theo tiếng rút kiếm trong trẻo.

Tô Trạch đột nhiên rút kiếm, dồn hết sức mình chém ra một kiếm về phía trước!

Linh lực mênh mông truyền thẳng vào trong kiếm, hắn dồn hết toàn lực, không hề giữ lại chút gì!

Ầm!

Một con sông lớn cuồn cuộn xuất hiện, ẩn chứa vô số kiếm khí sắc nhọn xé toạc cả không gian, lao thẳng về phía trước!

Kiếm khí nồng đậm trào ra như con sông dài đang gầm thét, phát ra sức mạnh to lớn của mình.

Tô Trạch híp mắt, nhìn con sông lớn trước mặt, ký ức thoáng hiện lên trong ánh mắt.

Hơn mười năm rồi, mấy năm trước hắn còn hay mơ thấy sông cái, nhưng nay…ký ức đã không rõ lắm nữa rồi.

Nhưng khi ký ức hiện lên thì Hoàng Hà vẫn rõ ràng như cũ, như mới gặp ngày hôm qua vậy!

Ở một bên.

Tuyết Lệ Hàn nhìn thấy con sông lớn này xuất hiện thì cơ thể chấn động, cảm nhận được kiếm ý ở trong đó.

Đột nhiên.

Một tia sáng trắng lóe lên.

Hắn trực tiếp xuất hiện trên đường con sông lớn đang ập đến, trực tiếp đối mặt với một kiếm khủng khiếp này.

Tô Trạch thấy thế thì không hề nương tay, trái lại còn dùng hết sức dẫn linh khí vào, tăng thêm cường độ.

Trong chớp mắt, cơ thể Tuyết Lệ Hàn đã bị ánh sáng bao phủ, không thấy bóng dáng đâu.

Cùng lúc đó.

Tuyết Lệ Hàn lại không hề thương tổn gì trong kiếm khí Hoàng Hà, thậm chí hắn còn nhắm hai mắt lại, cảm nhận thật kỹ những điều ẩn bên trong kiếm khí cuồn cuộn.

Thì ra là như thế!

Niềm vui sướng tràn ngập dâng lên như thủy triều trong tim hắn.

Hắn vốn tu luyện một kiếm này được kha khá rồi, tuy rằng không viên mãn nhưng cũng miễn cưỡng có hình có dạng.

Về mặt bản chất thì đây vẫn là thức thứ nhất mà hắn rất quen thuộc.

Nhưng một kiếm Hoàng Hà này của Tô Trạch như một chiếc chìa khóa cuối cùng mở ra cánh cửa lớn vẫn ngăn cản Tuyết Lệ Hàn!

Giải được câu đố khiến hắn hoang mang bao năm nay khiến tâm trí Tuyết Lệ Hàn thông suốt, cảm thấy vô cùng khoan khoái.

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười lớn truyền ra từ bên trong con sông lớn.

Một bóng người nhảy ra từ bên trong, xuất hiện ở bên cạnh Tô Trạch.

Sau khi Tô Trạch thấy thế thì thu kiếm vào vỏ, điều chỉnh hô hấp một phen, linh lực bên trong cơ thể cũng nhanh chóng phục hồi trở lại.

"Thế nào rồi?"

Hắn quay đầu nhìn về phía Tuyết lão đầu, lên tiếng hỏi.

Tuyết Lệ Hàn nhìn Tô Trạch, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, thậm chí nơi đáy mắt còn xẹt qua chút xấu hổ.

Mất mặt!

Mất mặt quá!

Vốn còn muốn chỉ điểm cho thằng nhóc này một chút, ai ngờ…lại thành thằng nhóc này tới chỉ điểm cho mình!

Hắn tu luyện thức thứ nhất của Thanh Liên Kiếm Ca nhiều năm như thế mà mãi vẫn không thể hiểu được chân ý trong đó, không ngờ tới lại phải nhờ đến đồ đệ của mình mới hiểu được chân ý!

Một kẻ Độ Kiếp, lại thỉnh giáo một Nguyên Anh.

Nhất là tên Nguyên Anh này còn là đồ đệ của mình.

Tuyết Lệ Hàn càng nghĩ thì trong lòng càng cảm thấy mất mặt, lúng túng.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì hình như từ lúc Tô Trạch tu luyện kiếm đạo tới nay thì số lần hắn dạy Tô Trạch… cũng đếm được trên đầu ngón tay!

Hình như từ đầu đến cuối đều là Tô Trạch tự ngộ ra.

Bản thân hắn làm sư phụ, hình như cũng chẳng có tác dụng gì!

Không được, phải làm gì đấy mới được.

Thế thì phải mau chóng tìm được bí pháp trong Tàng Kinh các của Thiên cung rồi đưa cho Tô Trạch!

Tuyết Lệ Hàn thầm nghĩ trong lòng như thế, có lẽ đây là một ít chuyện mà hắn có thể làm được cho Tô Trạch.

Cho dù trong lòng Tuyết Lệ Hàn có xúc động bùi ngùi đến mấy thì vẫn không quên việc quan trọng phải làm.

Sau khi Tô Trạch chuẩn bị xong xuôi thì kiếm quang lại hiện lên, hung hăng đánh thẳng ra ngoài.

Ầm ầm ầm. . .

Ở bên hồ trong trang viên lại nghe thấy Tô Trạch kêu lên đau đớn.

Hồi lâu sau.

Tuyết Lệ Hàn dừng tay, nhìn Tô Trạch đang thở hổn hển rồi nói: "Hai ngày nữa, ta sẽ ra ngoài một chuyến, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào chính ngươi tự tôi luyện mà thôi."

Tô Trạch nghe thế thì đôi mày chau lại, hắn gật đầu rồi nói: "Cẩn thận một chút."

"Được rồi, không cần tên nhóc nhà ngươi lo lắng đâu."

Tuyết Lệ Hàn phất tay, lại ném Tô Trạch bay ra ngoài một lần nữa.

. . .

Kể từ khi biết Tuyết Lệ Hàn chuẩn bị ra ngoài, đi đến nơi nguy hiểm thì Tô Trạch tu luyện càng chăm chỉ hơn.

Hắn cũng liên tục kích hoạt hạt giống Long Tượng, số hạt giống đã sớm vượt qua con số mười nghìn viên, cũng tăng lên với tốc độ một ngày thêm vào mấy trăm viên.

Tu vi của hắn cũng đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ, từ từ từng bước ổn định.

Bình Luận (0)
Comment