Chờ sau khi linh lực cuồng bạo hơi lắng lại một chút, có không ít cường giả đều đi vào điều tra tình huống, cuối cùng ngay cả một khối xương đều không có phát hiện!
Toàn bộ cường giả của Tiêu Dao môn giống như đều bốc hơi!
Không ít tu sĩ đều cảm thán uy lực khi nổ của linh mạch, lại có khá nhiều cường giả ý thức được chỗ không thích hợp trong đó!
Theo đạo lý cho dù Hoa Vân Phi đứng ở bên trong linh mạch, trực tiếp nghênh đón dư lực của linh mạch bị nổ mạnh.
Thì lấy thực lực Kim Đan của hắn, nhiều nhất là bị thương nặng, cũng không nhất định rơi vào cảnh tan xương nát thịt.
Còn có các cường giả Chân Tiên khác ở trong Tiêu Dao môn, cho dù chết mất thì cũng phải có một số bộ phận hay đồ vật gì đó lưu lại.
Nhưng mà, sau khi được một lượng lớn cường giả tìm kiếm cẩn thận, lại không phát hiện ra một chút gì cả!
Riêng việc này cũng đã vô cùng khả nghi!
Các loại suy đoán đều xuất hiện, chỉ là đều không có chứng cứ chứng minh tính chân thực của suy đoán đó, phần lớn tu sĩ đều không thể xác nhận đó là thật hay giả.
Ảnh hưởng của chuyện này còn rất lớn.
Tiêu Dao môn là tông môn lớn ở Nam vực của Thần Châu, cả tông môn đột nhiên biến mất không thấy tự nhiên sẽ khiến cho các thế lực xung quanh biến động!
Phần lớn tông môn đều bắt đầu hành động, bầu không khí trở nên khẩn trương lên, bất cứ lúc nào đại chiến đều có thể có xảy ra!
Ở loại tình huống này, bên trong Tang Thần giáo lại có mấy bóng người lặng yên rời đi, sau đó vội vàng chạy về phía Man Hoang.
Mặc cho ai cũng đều không nghĩ tới, vào thời khắc khẩn trương như lúc này, vậy mà giáo chủ Kim Tiên của Tang Thần giáo sẽ chọn rời khỏi giáo đàn để tiến đi tra xét tình hình của Man Hoang.
Cùng lúc đó.
Khoảng cách Thần Châu ở phía Đông không xa.
Bên trong rừng rậm nguyên thủy là nơi dị thú tung hoành.
Có hai cái bóng đen im lặng hiện ra.
Hoa Vân Phi mang theo Hoa Dung xuất hiện.
Khí tức của Kim Tiên im lặng tràn ra khắp nơi, làm cho mấy con man thú xung quanh hoảng sợ chạy mất.
Hắn không có để ý tình huống xung quanh, mà toàn bộ lực chú ý gần như đều đặt trên tấm bia đá bị tàn phá ở trước mắt.
Vào giây tiếp theo.
Ánh sáng chói lóa hiện lên.
Những dao động không gian kì lạ cũng xuất hiện, tấm bia đá bắt đầu rung chuyển, một không gian kỳ lạ bỗng hiện ra.
Ở trong đó hình như là một chỗ bí cảnh viễn cổ, linh khí vô cùng dồi dào.
Hoa Vân Phi không nói thêm gì, hắn trực tiếp mang theo Hoa Dung đi vào.
Sau khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn đi vào bí cảnh, tấm bia đá lại khôi phục bình thường, cửa vào cũng biến mất không thấy.
...
Qua hồi lâu.
Tấm bia đá nứt ra một cái lỗ khe hở, bí cảnh lại hiện ra một lần nữa.
Chẳng qua bên trong cảnh tượng lúc này xuất hiện thay đổi rõ ràng, linh khí dày đặc trở nên vô cùng mỏng manh, khắp nơi đều là một bộ dạng bị tàn phá, giống như vừa bị một trận đại chiến tàn phá.
Vẻ mặt Hoa Vân Phi có chút trắng bệch, thân hình cũng hơi lay động, dẫn theo Hoa Dung bay ra từ trong đó.
Lúc này, khí tức của hắn đã giảm từ cấp bậc Kim Tiên xuống cấp Độ Kiếp!
Cho dù hắn chuẩn bị đầy đủ, lại có bí bảo trợ giúp, cũng vẫn chịu không nổi phản phệ khi chém Kim Tiên đạo quả!
Cũng may, hắn cũng không phải thật sự chém tới Kim Tiên đạo quả, còn đem nó đựng ở bên trong bí bảo, nếu là thời khắc khẩn cấp hắn đều có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh bất cứ lúc nào!
"Đi thôi, đi Thiên Môn."
Hoa Dung thản nhiên nói.
Hoa Vân Phi cẩn thận đề phòng xung quanh rồi gật đầu.
Sau đó, bóng dáng của hai cha con này biến mất và hướng về phía Thiên Môn, chuẩn bị ở chỗ nào đó gia nhập đại quân chinh phạt phàm giới để thuận lợi đi vào hư không của Phàm giới !
...
Mấy ngày sau.
Thế giới Vạn Tộc.
Động thiên của Thiên cung.
Lý Vũ nấp tại một chỗ, khuôn mặt không cảm xúc, khi thì nâng mắt lên liếc nhìn sân ở nơi xa, trong ánh mắt tràn đầy hối hận.
Mình vẫn không nên đáp ứng điều kiện của ba người Tiêu Vân!
Ai có thể nghĩ tới, Tô Trạch đi vào trong tiện viện, vậy mà một bước đều không có đi ra ngoài!
Mẹ nó... đây là có ý gì?
Nếu đổi lại là người khác, khi đến một địa phương mới đều sẽ không chịu nổi lòng hiếu kỳ mà đi ra ngoài một chút chứ?
Nhưng Tô Trạch thì sao?
Đã vài ngày trôi qua!
Hắn vậy mà một bước cũng không đi ra ngoài!
Thật sự là một cơ hội nhỏ cũng không cho.
Mà Lý Vũ, cũng hao phí mấy ngày ở chỗ này.
Đang lúc sự kiên nhẫn của Lý Vũ sắp bị tiêu hao sạch sẽ.
Nơi xa.
Một ánh sáng trắng chợt lóe lên một cái.
Một bóng người xuất hiện ở trước cửa tiểu viện.
Tinh thần Lý Vũ chấn động, lúc này hắn xốc lại tinh thần, trừng to mắt nhìn lại.
Đi ra?
Phải thông báo cho mấy người Tiêu Vân!
Không có chút do dự, Lý Vũ không quan tâm đến cái gì nữa.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng truyền tin tức ra ngoài, kết thúc nhiệm vụ kỳ lạ này, sau đó tranh thủ thời gian trở lại nơi ở của mình nghỉ ngơi một ngày thật tốt.
Cửa sân.
Ánh mắt Tô Trạch hơi chuyển, thoáng cái đã phát hiện Lý Vũ núp ở phía xa, lông mày hắn hơi nhướn lên, gần như đã đoán được đây là tình huống gì.
Tiểu tử này còn theo dõi ở đây à?
Loại đệ tử trẻ trâu của Thiên cung thật là quá đáng mà.
Ta còn chưa làm cái gì mà, ngay cả Tàng Bảo khố và Tàng Kinh các đều đi vào lấy một lần mà thôi, các ngươi có cần hận ta như vậy không?
Bà nó!
Những món đồ đặt ở trong Bảo khố đều là đồ các ngươi không dùng tới, các ngươi đau lòng cái búa ấy!
Tượng đất cũng có ba phần tức giận.
Trong khoảng thời gian này Tô Trạch bế quan, thực lực tăng lên không ít nhưng thật ra hắn cũng tò mò thực lực của mình như thế nào.
Bây giờ đã có mấy đệ tử này của Thiên cung tự nhận là thực lực của mình không tệ nên muốn ăn đòn, vậy chỉ có thể từ chối thì có vẻ không tôn trọng họ quá.
Có bao cát thịt miễn phí đưa tới của thì không dùng cũng phí mà!
Tô Trạch nghiêm túc cân nhắc, sau khi tự mình suy xét một chút, hắn trực tiếp xuất phát đi về phía diễn võ trường nơi có nhiều đệ tử nhất.