Tô Trạch gật đầu, vẫy tay tỏ ý bọn họ đi theo, sau đó trực tiếp ra khỏi tiểu viện.
…
Giữa những cung điện trập trùng, trong số vô vàn đệ tử qua lại như con thoi.
Có không ít đệ tử đang bàn tán chuyện gì đó.
“Nghe gì chưa? Đám Tiêu Vân đi khiêu chiến với Tô Trạch, kết quả bị Tô Trạch đơn thương độc mã một kiếm hạ gục!”
“Không đúng! Nói chính xác phải là, một kiếm đó hoàn toàn không đánh lên người bọn họ, mà nhờ có một vị sư thúc Hợp Đạo ra tay, giúp bọn họ chặn lại.
Nhưng chuyện kinh ngạc nhất là… bàn tay của vị sư thúc Hợp Đạo đó lại bị thương!”
“Cái gì!??”
“Một kiếm của hắn làm bị thương một cường giả Hợp Đạo? Lẽ nào hắn đã đột phá tu vi Hoá Thần rồi? Cho dù là vậy thì cũng quá bất bình thường!”
“Hà hà, người ta là tu vi Nguyên Anh mà! Thực chất đâu có đột phá!”
“Có thật không vậy!!!”
Bỗng chốc, khắp Thiên cung đều là tiếng kinh hô.
Vô số đệ tử tràn đầy vẻ kinh ngạc, có chút không tin nổi nhìn sư huynh đệ trước mặt, như thể nghe được chuyện gì rất hoang đường.
Bọn họ rất nhanh đã phản ứng lại, bắt đầu tra hỏi tình tiết lúc đó.
Trong thời gian ngắn ngủi, câu chuyện này đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Thiên cung!
Hầu như tất cả đệ tử đều đã biết chuyện, thậm chí còn có vài đại năng Độ Kiếp cảnh cũng biết.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận kịch liệt.
Có một đệ tử trợn mắt trừng trừng, tỏ vẻ hốt hoảng, chỉ tay về một hướng.
Các đệ tử khác không hiểu gì, nhìn theo hướng hắn chỉ, cũng kinh ngạc theo, lẫn trong đó là nét mặt hào hứng.
Ở hướng bọn họ đang nhìn, có một người ba thú đang nhanh chóng đi vào!
Là Tô Trạch đang tới!
Nhìn hướng hắn đi, hình như là khu vực đệ tử Nguyên Anh đang ở!
Lẽ nào… sắp đến kiếm chuyện!?
Là người thì ai cũng có chút máu hóng hớt.
Cho dù các tu sĩ ở có mặt tại đây đều đã đăng đường nhập ốc con đường tu hành, nhưng vào lúc này vẫn chưa thể thoát tục, nhanh chóng đuổi theo.
…
“Là ở đây sao?”
Tô Trạch nhìn khu vực trước mặt, tự hỏi.
Theo lời Khương Thiên Vũ giới thiệu khi đó, đại khái chính là ở đây.
Tô Trạch nhanh chân bước vào, thả thần niệm do thám, không lâu sau, đã tìm được mấy người đệ tử Tiêu Vân.
Vào lúc này, bọn họ đang ngồi bên trong một đại điện, mặt ai nấy tái nhợt, ánh mắt buồn bã.
Hiển nhiên chuyện trước kia đả kích rất lớn tới bọn họ.
Đến tận bây giờ, cảnh tượng Tô Trạch chém nhát kiếm ấy vẫn lởn vởn xuất hiện trước mắt bọn họ, sức mạnh đáng sợ như có thể hiện ra trước mắt.
Lúc Tô Trạch đi vào đại điện, thậm chí không có ai phát hiện ra hắn.
“Khụ khụ…”
Nghe thấy tiếng động, các đệ tử đột ngột bừng tỉnh, nhìn về phía giọng nói, nhìn thấy bóng người đó như bước ra từ trong ảo ảnh.
Teng teng tèng…
Bỗng chốc, tất cả đệ tử đều đứng dậy, thần kinh căng thẳng, không biết Tô Trạch đến để làm gì.
Đừng nói là đến kiếm chuyện nhé?
Với thực lực của đối phương, giải quyết đám bọn họ chắc không cần tốn bao nhiêu sức.
Nghĩ đến đây, không ít đệ tử thầm cảm thấy buồn bã.
Xem ra hôm nay không thể tránh khỏi phải…
Thế nhưng, ngay khi bọn họ đang căng thẳng, Tô Trạch lại cười, cất lời.
“Không cần căng thẳng, đúng là ta đến tìm các ngươi so chiêu, nhưng người ra tay không phải ta, mà là bọn chúng.”
Hắn khẽ lách người, chỉ về ba người Tiểu Thanh ở đằng sau.
Trong phút chốc, các đệ tử trong đại điện đều thở phào nhẹ nhõm.
Ba linh thú trước mắt mạnh thì mạnh đấy, nhưng vẫn có thể coi là bình thường.
Ít nhất so với Tô Trạch, chắc chắn bình thường.
Tô Trạch chú ý đến sự thay đổi của bọn họ, ý cười nơi khoé miệng càng sâu hơn.
Tự tin thì tốt, lúc phát huy sẽ càng mạnh bạo.
Bằng không, tâm thái chán chường, 10 phần công lực lại chỉ dùng được 6, 7 phần, sẽ không đạt được hiệu quả rèn luyện.
…
Hồi lâu sau.
“Sau này mỗi ngày đều đến tìm bọn họ giao đấu, chắc nhớ đường hết rồi phải không, ngày mai tự đến là được.”
Tô Trạch một bên dặn dò ba người Tiểu Thanh, một bên đi qua sân vườn phía xa.
Trừ Hắc Đản ra, trên người Tiểu Thanh và Tiểu Hoả đều xuất hiện một vài vết xước.
Nhưng trạng thái tinh thần rất dồi dào, trông rất hào hứng.
Trong trận đấu ban nãy, bọn họ đã phát huy trọn vẹn thực lực của mình, không có gì phải cố kỵ, chỉ cần dốc hết toàn lực.
Mà thực lực của thiên tài trong Thiên cung cũng rất mạnh, hai bên giao đấu bất phân thắng bại.
Có lúc, đối thủ hùng mạnh càng có thể dấy lên động lực của tu luyện giả.
Bây giờ ba người Tiểu Thanh đã như vậy, hào hứng vô cùng, hận không thể quay lại giao đấu thêm vài trận ngay bây giờ.
Tinh thần này rất đáng biểu dương, Tô Trạch giơ ngón cái khen ngợi một phen.
Chỉ là bây giờ mấy người Tiểu Thanh đều bị thương, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn nên chữa trị một chút.
Hiện tại không gấp gáp, đương nhiên không thể dựa vào việc chèn ép để có thể thăng tiến thực lực.
…
Cứ vậy, kế hoạch mỗi ngày của Tô Trạch lại nhiều thêm một việc, đó chính là tiễn ba người Tiểu Thanh đi tìm mấy đệ tử Nguyên Anh giao đấu.
Có cục đá mài dao này, thực lực của ba người Tiểu Thanh tiến bộ vượt bậc.
Chỉ khổ cho mấy đệ tử Nguyên Anh kia, ai nấy đều không dám ở nhà, lo sợ lúc nào đó sẽ bị mấy người Tiểu Thanh tìm đến tận cửa.
Suy đoán ban đầu của bọn họ đã xuất hiện một vài biến cố.
Linh thú khế ước của Tô Trạch mặc dù không biến thái như hắn, nhưng cũng chẳng xê xích là bao!
Thực lực ai nấy đều mạnh đến doạ người, linh lực trên dưới toàn thân đều dồi dào, những chiêu thức tiêu hao cực nhiều kia cứ liên tục quẳng ra như không cần tiền!
Con chim bự như Chu Tước kia, từng hoả cầu có uy lực mạnh như súng máy, một lần ít nhất cũng phải bắn ra mười mấy khối hoả cầu lớn.
Uy lực và đặc tính của ngọn lửa làm người ta đau đầu, nhiệt độ cao, khó phá huỷ, mỗi khi bị dính một chút đều phải tốn rất nhiều linh lực để dập lửa.
Còn con giao long kia cũng có thực lực mạnh tương đương, mỗi chiêu thức đều là sát thương AOE - phạm vi cực lớn, muốn né cũng không có chỗ né!