Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Thằng Nhóc Tô Trạch Này Bật Hack Hả? (2)

Chương 70: Thằng nhóc Tô Trạch này bật hack hả? (2) Chương 70: Thằng nhóc Tô Trạch này bật hack hả? (2)

Rõ ràng chính là cảnh tượng bên trong thế giới tháp Trấn Yêu.

Có thể nhìn thấy vô số bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, đang chiến đấu cùng yêu thú ở các nơi.

Từ bên trong đám người vây xem truyền ra một tiếng nói kinh ngạc: “Hình như hôm nay tháp Trấn Yêu hơi không giống bình thường, vị trí xuất hiện của tất cả mọi người đều bị xáo trộn.”

“Ừ, nhưng như vậy cũng tốt, độ khó tăng cao mới có thể nhìn ra bản lĩnh thật sự!”

“…”

Trên mặt Lâm Phàm lộ vẻ lo lắng, nói: “Không biết Diệu Y…”

Vương Lâm nhướng mày: “Không biết hay biết cái gì? Mặc dù Diệu Y là luyện đan sư, nhưng thực lực cũng không yếu, hơn nữa có ngọc ngọc phù cầu cứu, có thể xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Lâm Phàm mới yên tâm hơn chút.

Vương Lâm nói như vậy đấy, nhưng cũng không giấu hết được sầu lo trong mắt.

Bọn họ không hẹn mà cùng bắt đầu tìm kiếm trong màn hình vô cùng to lớn kia.

Diệu Y ở đâu?

Tô Trạch ở đâu?

Nhưng mà, lại có tiếng hô kinh ngạc truyền ra.

“Tô Trạch?”

Hai người bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tiếng hô.

Hiệu trưởng Lý Lượng của trường Trung học số hai trừng to hai mắt, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, lập tức nói ra: “Đừng nhìn ta như vậy, trên mặt ta cũng không có hoa! Nhìn bảng tích phân đi! Tô Trạch đứng ở vị trí thứ nhất trên bảng tích phân!”

Vừa dứt lời, mọi người giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía bảng tích phân.

“Tô Trạch, 7000 tích phân!??”

“Người xếp vị trí thứ hai bao nhiêu?”

Là thiên tài thuật sĩ Đồng Lan kia, 2600 tích phân!”

“Cái gì?”

“Ta không nhìn nhầm đấy chứ, tích phân của Tô Trạch này gấp hai ba lần nàng!”

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh xôn xào không ngớt.

Mọi người khiếp sợ, nghi ngờ, không hiểu.

Bọn họ cũng từng nghe nói đến Tô Trạch, biết vị này là học sinh đến từ trường Trung học, tốc độ tu luyện nhanh khiếp người.

Nhưng tốc độ tu luyện là một chuyện, sức chiến đấu lại là chuyện khác.

Hơn nữa rất nhiều người bọn họ đều cho rằng thực lực của Tô Trạch tăng lên đều nhờ vào đan dược của Vương Lâm!

Sức chiến đấu phải thấp hơn bình thường mới đúng!

Nhưng bây giờ thì sao?

Cái tên lấp lóe trên bảng tích phân đã tát mạnh vào mặt bọn họ một phát.

Mặc dù đây chỉ là số liệu lúc bắt đầu, nhưng cũng không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được!

Hai mắt Thang Nghĩa tỏa sáng, không tự chủ ngẩng đầu lên.

Tô Trạch, đó là học sinh của trường Trung học!

Vương Lâm và Lâm Phàm cũng giật mình.

Bọn họ biết Tô Trạch rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy!

Áp đảo vô số thiếu nam thiếu nữ thiên tài đến từ kinh đô, trở thành người đứng đầu bảng tích phân.

Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ.

Trong lòng bọn họ cũng đều mang nỗi nghi ngờ.

Sao thằng nhóc Tô Trạch này lại làm được.

Mọi người ở đây đều hiểu rõ quy tắc của thí luyện tháp Trấn Yêu.

Tất nhiên biết ngay từ đầu đã có được nhiều tích phân như vậy sẽ khó khăn đến bực nào!

Không phải thằng nhóc này… bật hack đấy chứ?

Suy nghĩ này hiện ra trong đầu bọn họ.

Mà không chỉ bọn họ.

Trên toàn lãnh thổ của Liên minh Nhân tộc, trong lòng tất cả cường giả Nhân tộc có tư cách quan sát màn hình đều nảy sinh rất nhiều thắc mắc.

Tô Trạch là ai?

Sao trước giờ chưa từng nghe nói đến nhân vật này?

Chắc chắn thằng nhóc này bật hack rồi!

Nếu không sao có thể làm được những chuyện này?

Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu cường giả Nhân tộc cực kỳ sốt ruột, đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Viện nghiên cứu không gian thế giới khác đáng chết, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được vấn đề màn ảnh mở ra chậm trễ!

Mỗi năm nhiều kinh phí như vậy, đều cho chó ăn hết rồi sao?

Lúc này, tại viện nghiên cứu không gian thế giới khác.

Bên trong một văn phòng.

Trong đó có một ông già tóc trắng xóa.

Hắn bỗng nhiên khẽ nhíu mày, lòng có cảm ứng, bấm ngón tay tính toán, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Tên khốn kiếp nào mắng sau lưng ta!??”

Đúng lúc này, không gian trước mặt vặn vẹo, một phần tài liệu bất chợt xuất hiện trên bàn của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt thoáng chốc trở nên nghiêm túc, cầm tài liệu lên.

Trên bìa tài liệu có một dấu đỏ to lớn.

Tuyệt mật!

Bên dưới còn có một hàng chữ nho nhỏ.

Không gian thế giới khác số 0529 sắp mở ra lần nữa!

Ánh mắt ông già thâm thúy, lấp lóe ánh sáng, miệng khẽ lẩm bẩm.

“Mười năm rồi… cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?”

Thế giới tháp Trấn Yêu.

Tô Trạch nhìn ốc đảo ở trước mặt, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành hơn chút.

Phía sau, sa mạc rộng lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Trước mặt, rừng trúc tĩnh mịch, an lành nhẹ nhõm.

Hắn mỉm cười, cất bước đi vào trong ốc đảo!

Nhưng mà.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Trời đất thay đổi, một cảm giác huyền diệu khó mà giải thích xuất hiện.

Tô Trạch vừa bước vào trong rừng trúc, lông mày lập tức nhíu lại.

Một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được xuất hiện.

Giống như thoáng cái đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, đi vào một thế giới khác!

Hắn đột nhiên quay đầu, lại phát hiện sa mạc sau lưng đã biến mất không thấy đâu nữa!

Thay vào đó là một rừng trúc xanh tốt!

Nơi này có vấn đề!

Tô Trạch thầm giật mình, nhưng cũng lập tức bình tĩnh lại.

Dựa theo quy tắc của thí luyện tháp Trấn Yêu, uy hiếp lớn nhất trong khu vực mình đang ở chính là Kim Đan.

Tuyệt đối sẽ không vượt qua mức độ này.

Đây cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ trá hình.

Nếu không, khi đối mặt với Nguyên Anh, sợ rằng người tu luyện Trúc Cơ cảnh ngay cả thời gian sử dụng ngọc ngọc phù cầu cứu cũng không có!

Hắn lấy ngọc ngọc phù cầu cứu trong ngực ra, xác nhận lại một chút.

Một tia chân khí màu vàng óng truyền vào bên trong ngọc ngọc phù cầu cứu.

Ngọc phù lập tức phát ra ánh sáng nhạt trong suốt, thiết lập một sợi liên kết với thiên khung.

Vẫn có thể sử dụng.

Tô Trạch gật đầu, như vậy là hắn yên tâm rồi.

Cho dù rừng trúc này kỳ lạ cỡ nào, mình cũng không nguy hiểm đến tính mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể lợi dụng ngọc ngọc phù cầu cứu thoát khỏi nơi này.

Một ánh lửa sáng lên.

Tiểu Hỏa từ trên không trung đáp xuống bờ vai Tô Trạch, phát ra tiếng hót vang, truyền một suy nghĩ mơ hồ cho Tô Trạch.

Tô Trạch nhíu mày lại.

Tiểu Hỏa ở trên không trung gánh chịu một loại áp chế, khiến nó buộc phải hạ xuống.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Hỏa, cười nói: “Không sao, xuống thì xuống thôi, không cần tự trách.”

Bình Luận (0)
Comment