Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Sâu Trong Rừng Trúc, Thụ Nhân Bị Lây Nhiễm

Chương 72: Sâu trong rừng trúc, Thụ Nhân bị lây nhiễm Chương 72: Sâu trong rừng trúc, Thụ Nhân bị lây nhiễm

Mà đối với yêu thú cấp D thì khoảng cách trăm mét cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

Bởi vậy, Tô Trạch rất cẩn thận.

Khi một người một rắn tiến về phía trước.

Rừng trúc cũng ngày càng cao lớn, mức độ rậm rạp cũng tăng lên rất nhiều.

Thậm chí sau đó, còn xuất hiện những cây trúc to như cái cối xay.

Tô Trạch ngẩng đầu nhìn, đoán chừng những cây trúc này cao ít nhất mấy chục mét.

Đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Trong ký ức của hắn, cây trúc cao nhất trong vị diện chính cũng chỉ hơn mười mét mà thôi.

Nào có cây trúc hệt như đại thụ, không hợp lẽ thường như này!

Không chỉ có thế.

Tô Trạch phát hiện, mặt ngoài những cây trúc này xuất hiện những đường vân màu đỏ nhỏ xíu.

Nhìn kỹ, vậy mà khá giống mạch máu!

“Không phải những cây trúc này… uống máu mà lớn đấy chứ?”

Tô Trạch thì thầm tự nói, những nghi ngờ ào ào xuất hiện trong đầu.

“Tiểu Thanh, cẩn thận chút.” Hắn khẽ dặn dò một câu.

Tiểu Thanh nghiêm túc gật đầu, tỏ ra vô cùng cẩn thận.

Nó có một loại năng lực vô cùng đặc biệt, đó là có thể cảm giác được nguy hiểm.

Mà lúc này, có loại khí tức nguy hiểm nhàn nhạt từ rừng trúc phía trước truyền đến.

Chỉ là khí tức này hơi khác với lúc trước.

Nó thông qua khế ước truyền suy nghĩ này cho Tô Trạch.

Tô Trạch ngẫm nghĩ, trong đầu nảy sinh vô số ý tưởng, cuối cùng vẫn quyết định tiến lên xem thử.

“Đánh không lại thì chạy thôi!”

Hắn nói một câu này rồi cất bước đi thẳng về phía trước.

Tiểu Thanh theo sát bước chân của Tô Trạch, nhanh chóng đi lên.

Bọn họ vừa đi được một đoạn, Tô Trạch chợt dừng bước.

“Hửm!?”

Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, lấy một con dao găm trong túi càn khôn ra, gạt bụi cây rậm rạp, lộ ra vật trắng bệch ở bên dưới.

Chờ sau khi thấy rõ toàn bộ hình dáng của thứ kia, đồng tử Tô Trạch co rụt lại.

Rõ ràng là hài cốt của một con yêu thú!

Lúc này, từng dòng tin tức xuất hiện.

“Tên: Sa Mạc Cự Tích (đã chết).”

“Đẳng cấp: Cấp D sơ giai!”

Một con yêu thú cấp D sơ giai chết ở nơi này.

Xem ra cũng là ngoài ý muốn từ sa mạc xông vào nơi này.

Tô Trạch ngồi xổm xuống, kiểm tra thăm dò hài cốt của Sa Mạc Cự Tích.

Cuối cùng.

Động tác của hắn dừng lại, ánh mắt tập trung lên lồng ngực của Sa Mạc Cự Tích.

Xương sườn bên trên bị đứt thành từng khúc, nhìn thấy mà giật mình.

Mặc dù máu thịt đều đã thối rữa, chỉ còn lại xương trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc đó Sa Mạc Cự Tích này bị đánh một trọng kích đánh vào lồng ngực, sau đó xương cốt đứt gãy mà chết.

Tô Trạch nhìn những chỗ khác, không phát hiện vết thương nào khác.

Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lấp lóe, lặng im suy nghĩ.

Một yêu thú cấp D sơ giai sánh bằng cường giả Kim Đan của Nhân tộc, lại dễ dàng bị giết chết như vậy sao?

Chắc chắn trong rừng trúc này có nguy hiểm.

Hơn nữa bản thân nguy hiểm kia ít nhất cũng phải là cấp D trung giai!

Nếu là như vậy, mình nhất định phải cảnh giác hơn nữa.

Một khi kẻ như vậy ra tay đánh lén, bất ngờ không kịp đề phòng, mình sẽ rất dễ bị thương.

Tô Trạch không dừng lại ở nơi này nữa, tiếp tục đi lên phía trước.

Khi đi được chừng hơn trăm mét nữa.

Lại xuất hiện hài cốt của một con yêu thú.

Tin tức của hệ thống lại hiện ra.

Cùng là yêu thú cấp D, cũng là một kiểu chết, cùng là bị trọng kích đánh chết.

Chỉ là, vị trí vết thương không phải ở lồng ngực, mà là ở sống lưng.

Toàn bộ cột sống bị đánh vỡ nát, nửa người như sắp bị bẻ gãy.

Sau khi nhìn xong, Tô Trạch cũng không dừng bước, trái lại còn đi nhanh hơn.

Quả nhiên.

Trong rừng trúc phía trước, không ngừng có hài cốt của yêu thú xuất hiện.

Chủ yếu đều là yêu thú cấp D.

Cũng đều là bị trọng kích đánh chết.

Thậm chí còn có xương cốt toàn thân bị đánh nát, mảnh vỡ xương cốt rơi lả tả trên mặt đất, vô cùng đáng sợ.

Mà Tô Trạch càng đi vào sâu.

Những đường vân màu đỏ trên cây trúc ở bên cạnh càng thêm dày đặc, càng thêm tươi đẹp.

Chờ đến sau đó, thậm chí bắt đầu lấp lóe ánh sáng màu đỏ nhạt, giống như mạch máu đang chảy.

Răng rắc!

Tô Trạch thử dùng dao găm cắt một vết lên cây trúc.

Rào!

Trong nháy mắt, một dòng nước màu đỏ từ trong cây trúc chảy xuống.

Ngay sau đó mùi máu tươi thoang thoảng tràn ngập xung quanh.

Tô Trạch nhướng mày.

Cây trúc… cũng chảy máu sao?

Chảy ra nước còn coi như bình thường, nhưng chảy ra thứ này, rõ ràng rất kỳ lạ.

Tiếng kẽo kẹt vang lên.

Cây trúc bị Tô Trạch dùng dao găm rạch lắc lư, phát ra âm thanh chói tai, giống như thét lên vì đau đớn.

Đột nhiên.

Vù!

Tiếng rít gào bén nhọn từ sau lưng truyền đến!

Trong lòng Tô Trạch có cảm ứng, thuận thế cúi người ngã xuống.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng vang truyền ra liên tiếp.

Một tàn ảnh màu đỏ cấp tốc sượt qua sát sau lưng Tô Trạch, trực tiếp cắt ngang mấy chục cây trúc bên cạnh!

Kẽo kẹt…

Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai kỳ dị vang lên không dứt.

Đồng thời, tiếng rào rào vang lên, vô số chất lỏng màu đỏ phun ra ngoài.

Mùi hôi thối sực nức lập tức truyền ra.

Bàn tay Tô Trạch chống lên mặt đất, cổ tay khẽ xoay một cái, cơ thể linh hoạt xoay ngược lại.

Cơ thể hắn không ngừng chớp lóe, tránh thoát những chất lỏng màu đỏ rơi xuống kia.

Tiểu Thanh phát ra tiếng rít gào, toàn thân căng cứng, ánh mắt hung tàn, nhìn chằm chằm về phía trước.

Lại có người dám can đảm tập kích chủ nhân của mình.

Hơn nữa vừa rồi suýt nữa đã thành công!?

Tô Trạch chăm chú nhìn lại, lập tức thấy rõ thứ tập kích mình.

“Tên: Bộ tộc Thụ Nhân (tộc Thanh Trúc).”

“Đẳng cấp: Cấp D sơ giai!”

“Huyết mạch đặc thù: Không.”

“Kỹ năng: Huyết nộ, trọng kích!”

“Ghi chú: Một loại chủng tộc cực kỳ hiếm thấy, số lượng thưa thớt, thực lực mạnh mẽ, tính tình dịu hiền, sẽ không chủ động tấn công giống loài khác, nhưng hình như bây giờ bị thứ gì đó ô nhiễm, trở nên cuồng bạo…”

“Rống…”

Tiếng gào rú khàn khàn từ nơi không xa truyền đến.

Rừng trúc lắc lư, vô số cây trúc bị đẩy ra, lộ rõ một bóng người cao lớn.

Thân thể nhỏ dài, cao gần mười mét, bốn chạc cây thô to hóa thành hai tay hai chân, toàn thân đỏ như máu, đốt trúc rõ ràng, trên đầu mọc đầy lá trúc màu đỏ.

Đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng vào Tô Trạch, trong mắt tràn đầy sát ý điên cuồng.

Thụ Nhân!

Tô Trạch quay đầu nhìn, rừng trúc phía sau bừa bãi lộn xộn.

Một đòn cắt ngang mấy chục cây trúc to như cối xay cao mấy chục mét!

Bình Luận (0)
Comment