Sức mạnh này, không thể nói là không mạnh mẽ.
Nhưng đối với Tô Trạch thì vẫn còn kém một chút!
“Rống!”
Thụ Nhân lại gào thét, di chuyển bước chân nặng nề, xông về phía Tô Trạch!
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Thụ Nhân Thanh Trúc cao chừng mười mét, đôi chân nhỏ dài di chuyển, chưa đến vài bước đã vọt đến trước mặt Tô Trạch.
Đôi mắt to chừng quả trứng gà đỏ rực như máu, tràn đầy nóng nảy và căm tức.
“Rống…”
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên cao, đập mạnh xuống con sâu cái kiến nhỏ bé bên dưới.
Vù!
Tốc độ của thân trúc màu đỏ cực nhanh ma sát kịch liệt với không khí, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Sắc mặt Tô Trạch bình tĩnh, đáy mắt toát vẻ hưng phấn.
Thực lực của Thụ Nhân này mạnh hơn những yêu thú cấp D mình gặp trong rừng rậm Man Hoang rất nhiều!
Nhất là về mặt sức mạnh, lớn đến kinh người.
Cơ thể hắn thoắt một cái, dịch sang bên cạnh vài mét, tránh thoát một đòn nặng nề này của Thụ Nhân.
Uỳnh!
Tiếng nổ trầm lắng vang lên.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, bụi mù nổi lên bốn phía, đá vụn bắn tung tóe!
Toàn thân trên dưới Tô Trạch xuất hiện một tầng ánh vàng nhàn nhạt, tạo thành một lớp phòng hộ màu vàng bao phủ bên ngoài cơ thể.
Bịch bịch bịch!
Toàn bộ đá vụn bắn lên trên ánh vàng đều bị ngăn lại, nổ tung thành mảnh nhỏ rồi rơi xuống đất.
Tiểu Thanh rất hưng phấn, nóng lòng muốn thử, đang định ra tay thì bị Tô Trạch ngăn lại.
“Đoạn đường này ngươi vất vả rồi, giờ nghỉ ngơi một lát đi.”
Tiểu Thanh lườm một cái.
Bây giờ biết ta vất vả rồi hả?
Dọc đường đi vừa rồi, cũng không thấy ngươi nói câu nào?
Bây giờ thấy đối thủ thực lực mạnh mẽ thì ngứa tay? Đến cướp đối thủ?
Nhưng Tiểu Thanh cũng chỉ âm thầm phỉ nhổ vài câu, chứ vẫn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Tô Trạch.
Nó ngoan ngoãn lùi về nơi xa, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm trận chiến này.
Thụ Nhân lại thất thủ, nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Rống… chết!”
Tiếng hét của nó khàn khàn, mơ hồ không rõ, trong mắt ngập tràn rối loạn và sát ý.
Tô Trạch khẽ nhíu mày.
Trạng thái của Thụ Nhân trước mắt này hơi không đúng.
Hệ thống nói, hình như nó bị thứ gì lây nhẫm.
Vậy đó là thứ gì?
Ánh mắt hắn nhìn vào sâu trong rừng cây, chắc chắn nơi đó có thứ gì đó!
Mà lúc này, Thụ Nhân lại phát động công kích, giơ chân đạp bước về phía Tô Trạch.
Tô Trạch nhếch miệng, trên mặt lộ ra ý cười hưng phấn.
Long Tượng Tu Thân quyết bắt đầu vận chuyển!
Từng hạt từng hạt giống Long Tượng được kích hoạt, bộc phát ra ánh vàng chói lóa đến cùng cực!
Sức mạnh cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể Tô Trạch, tỏa ra khí tức khiếp người, cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông bỗng nhiên ngập tràn nơi đây.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hóa thành màu vàng óng, giống như một đôi mắt Hoàng Kim.
Lúc này bàn chân to lớn của Thụ Nhân đã đến đỉnh đầu Tô Trạch.
Lần này, hắn không né tránh, mà lựa chọn cứng đối cứng!
Uỳnh!
Tiếng nổ vang đội hệt như sấm sét xuất hiện.
Va chạm mãnh liệt xảy ra, một luồng sóng xung kích vô hình xuất hiện, nhanh chóng lan rộng ra ngoài.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Những nơi sóng xung kích đi qua, những cây trúc to khỏe đều bị đứt gãy!
Lượng lớn chất lỏng màu đỏ phun ra ngoài, giống như trên bầu trời đổ xuống một cơn mưa máu, nhuộm mặt đất thành một vùng đỏ thẫm.
Dưới chân Thụ Nhân.
Tô Trạch giơ hai tay lên, cứ thế mà ngăn chặn một đòn này!
Ánh vàng bên ngoài cơ thể lấp lóe, tay phải bỗng nhiên nắm chặt, đánh về phía Thụ Nhân.
Uỳnh!
Thân hình của Thụ Nhân rung động.
Nó chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân truyền đến một luồng sức mạnh kinh khủng, ngay sau đó, cảm giác đau đớn kịch liệt xuất hiện.
Răng rắc!
Chỉ nhìn thấy.
Những vết nứt nhỏ xíu xuất hiện trên chân của Thụ Nhân, giống như một món đồ sứ dễ vỡ, vết nứt nhanh chóng lan ra khắp bắp chân.
Thụ Nhân đứng không vững, liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Trong con ngươi màu máu đục ngầu xuất hiện chút tỉnh táo, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Trạch, vẻ nghi ngờ lóe lên một cái rồi biến mất.
Không phải nhóc con này mới Trúc Cơ cảnh sao?
Mình chính là cấp D!
Tương đương với cường giả Kim Đan của Nhân tộc!
Vậy mà liên tục thất thủ ba lần!?
Nhưng mà.
Đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân, lửa giận không thể áp chế.
Chút tỉnh táo vừa xuất hiện lập tức bị điên cuồng vùi lấp.
“Đáng chết…”
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn của Thụ Nhân truyền khắp rừng trúc.
Màu đỏ tươi trong mắt nó càng đậm hơn, đường vân màu đỏ trên người đột nhiên lóe sáng.
Ngay lập tức, ánh sáng màu máu chói lóa xuất hiện, chiếu lên những cây trúc ở xung quanh.
Chỉ thoáng chống, dị biến xuất hiện.
Tiếng sột soạt vang lên trong rừng trúc, tất cả những đường vân màu đỏ trên cây trúc đều sáng lên, hưởng ứng lời kêu gọi của Thụ Nhân.
Ken két!
Thân hình Thụ Nhân bắt đầu mở rộng, vết nứt trên đùi khép lại, khí thế tăng lên liên tục.
Chỉ thoáng chốc, nó đã tăng đến cấp D sơ giai đỉnh phong, mơ hồ sắp đột phá đến trung giai.
Đôi mắt màu vàng của Tô Trạch lấp lóe ánh vàng, cơ thể thoắt một cái, bỗng nhiên biến mất.
Tất nhiên hắn không thể nào trơ mắt nhìn Thụ Nhân ra tay.
Ánh vàng chói mắt xuất hiện trong rừng trúc.
Tốc độ của Tô Trạch nhanh đến cực hạn, đối mặt với yêu thú Kim Đan cao hơn bản thân một cảnh giới lớn, trong lòng không hề sợ hãi, thậm chí chủ động công kích!
Nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm.
Phải biết, ngay cả Hà Tuyết Nhi được trao tặng danh hiệu Thiên Kiêu, khi Trúc Cơ đỉnh phong mới giết được một con yêu thú cấp D sơ giai!
Mà Tô Trạch thì sao?
Bây giờ thực lực của hắn cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi!
Tốc độ của Tô Trạch nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Thụ Nhân.
Nhưng mà.
Lúc này, hình như những cây trúc xung quanh đều sống lại, thân hình cao lớn đột nhiên bẻ cong, hệt như một cây cung lớn đang căng ra.
Đùng!
Trong không khí liên tục vang lên tiếng nổ.
Mấy chục bóng hình màu đỏ đánh về phía Tô Trạch.
Tô Trạch nhíu mày lại, cơ thể không ngừng uốn éo, tránh thoát một đòn mang sức mạnh khiếp người kia.