Nhưng, số lượng trúc quá nhiều!
Toàn bộ cây trúc trong rừng trúc giống như những chiếc xúc tu, vung vẩy đập về phía Tô Trạch.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất bừa bãi lộn xộn, một rãnh lại một rãnh sâu xuất hiện, bùn đất bắn lên, mấy tảng đá xanh bị đánh vỡ nát.
Tô Trạch vừa tránh thoát công kích đánh tới.
Thụ Nhân đã lại phát ra tiếng gầm nhẹ, hai tay vung vẩy, khống chế càng nhiều cây trúc to khỏe đánh về phía Tô Trạch.
Tiểu Thanh thấy vậy, trong mắt xuất hiện lo lắng vô cùng.
Nó hóa thành một tia sáng xanh, phát động độn pháp bản mệnh, thân hình quỷ mị, tránh thoát vô số công kích, xuất hiện ở bên người Tô Trạch.
Tô Trạch nhìn thấy Tiểu Thanh xuất hiện bên cạnh thì mỉm cười, nhưng vẫn ra hiệu Tiểu Thanh đừng ra tay.
Không cho bọn họ cơ hội trao đổi.
Vù!
Tiếng rít gào chói tai vang lên.
Mấy chục tia sáng đỏ xuất hiện bên người Tô Trạch, đan xen tạo thành một cái lưới lớn bao phủ hắn ở bên trong.
Một kích này, gần như không có chỗ để né tránh!
Chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ!
Không chỉ như vậy.
Ngón tay Thụ Nhân điểm ra một cái.
Ngay lập tức, hai cây trúc từ dưới chân Tô Trạch chui lên, quấn quanh hai chân của hắn, giam cầm hắn ngay tại chỗ!
“Rống…”
Nó phát ra tiếng gầm nhẹ ngập tràn sảng khoái.
Cho dù là ai, chỉ cần xâm nhập vào trong rừng trúc này thì đều khó tránh khỏi cái chết!
Thằng nhóc loài người trước mặt cũng không ngoại lệ!
“Vù!”
Mấy chục nhánh trúc đỏ đập mạnh về phía Tô Trạch, sức lực mạnh đến đáng sợ.
Mà Tô Trạch lại bị hai nhánh trúc cứng cáp giam cầm bên dưới.
Thụ Nhân nhìn Tô Trạch rồi gầm nhẹ một tiếng đầy khoái chí.
Cuối cùng nhân loại này sẽ phải chết!
Thế nhưng.
Lúc nhành trúc sắp đập lên người Tô Trạch.
Từng luồng kim quang chói mắt mạnh mẽ bùng nổ!
Cả người Tô Trạch được kim quang bao phủ như biến thành một mặt trời chói chang.
Trong rừng trúc, hồng quang bị kim quang bao phủ sạch sẽ.
Rừng trúc lập tức biến thành tràn ngập kim quang.
Kim quang đầy trời sáng lên, có một cơ thể khổng lồ lặng lẽ hiện ra trong kim quang.
“Rống!”
Một con cự tượng xuất hiện!
Chân nó đạp lửa u minh vô tận, vô số thần ma bị nhốt trong đó đang giãy giụa gào thét, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi sự cầm tù của con cự tượng!
Trên đỉnh đầu con cự tượng kia là sao trời mênh mông, dòng sông sao quanh quẩn trên người, mặt trời khổng lồ ở trước mặt nó lại nhỏ bé giống như một hạt bụi tầm thường!
Cảnh tượng trước mắt kinh khủng đến mức nào!
Một sự sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn xuất hiện, Thụ Nhân sợ đến mức run rẩy cả người, sự điên cuồng trong mắt biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi ngập tràn!
Đó là thứ gì?
Thụ Nhân trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào con cự tượng kia.
Ngay lúc này.
Ảo ảnh cự tượng đã chuyển động.
Nó nâng cái vòi dài lên cao, ngay sau đó quất về phía trước trông như thong thả nhưng thực tế lại rất nhanh.
Thình thịch!
Hồng quang vỡ vụn, cây trúc cứng cáp ầm ầm vỡ nát như một món đồ sứ tầm thường dễ vỡ.
Kim quang trên người Tô Trạch ngày càng tăng thêm, chúng chỉ khẽ chấn động là đã khiến cơ thể bền bỉ của cây trúc phải đứt lìa.
“Soạt” một tiếng.
Kim quang bùng nổ.
Thụ Nhân chỉ thấy kim quang phủ kín trước mắt mình, một bóng dáng nhỏ bé bay lên trời, kế tiếp lại xuất hiện trước mặt của nó.
Lực lượng mãnh liệt được tích tụ trên nắm tay, kim quang lóe lên tản ra khí tức hủy diệt.
Thụ Nhân tỏ vẻ sợ hãi, nó vô thức duỗi tay ngăn cản.
Ầm!
Cơ thể cao lớn của Thụ Nhân nháy mắt bay ra ngoài và đụng ngã cả một mảnh rừng trúc.
Từng khe nứt đáng sợ xuất hiện.
Thụ Nhân suýt nữa đã bị đánh đến mức nổ tan xác mà chết chỉ với một đòn này.
Nó hoảng sợ gần chết, trong đôi mắt mở to như quả trứng gà tràn ngập nghi ngờ và hoang mang.
Thế giới này bị gì vậy?
Mình lạc hậu rồi sao?
Tại sao một người tu luyện ở Trúc Cơ cảnh lại có thể mạnh như thế?
Hắn lại có thể đánh bại mình bằng lực lượng áp đảo như này sao?
Nó lảo đảo đứng lên, thế nhưng một trận đau đớn lập tức truyền đến.
Nó cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai cánh tay đã bị bẻ gãy, méo mó thành một góc độ vô cùng quái dị.
Ngay lúc này.
Kim quang lại hiện lên lần nữa.
Tô Trạch bước ra từng bước, để lại dấu chân lóe lên kim quang yếu ớt trên mặt đất.
Ta muốn thừa dịp ngươi đang đang yếu để lấy mạng ngươi!
Ý chí chiến đấu của hắn tăng cao, con ngươi hoàng kim vô cùng chói mắt, lực lượng mênh mông dâng trào trong kinh mạch.
Thụ Nhân nhìn thấy kim quang lại xuất hiện thì lập tức hoảng sợ.
Nếu thứ vừa nãy lại xuất hiện, chắc chắn mình đang sống sờ sờ sẽ bị đánh chết!
Thụ Nhân vô thức xoay người sang hướng khác và nhanh chân bỏ chạy.
Một đôi chân dài ngoằn đang di chuyển điên cuồng, tốc độ cực nhanh, chạy như điên vào sâu trong rừng trúc.
“Muốn chạy à?”
Tô Trạch nhếch khóe miệng rồi cười hỏi.
Hắn khẽ đạp mũi chân, lập tức đuổi theo Thụ Nhân đang bỏ chạy điên cuồng.
Tiểu Thanh theo sát bên cạnh Tô Trạch, nó vận chuyển toàn bộ Tứ Tượng độn pháp mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của hắn.
Hiện giờ Thụ Nhân chẳng còn quan tâm đến thứ gì khác, nó đâm vào rừng trúc xanh tươi đằng trước để mở một con đường máu chạy ra ngoài.
Trúc đỏ phun ra một chất lỏng biến nó thành màu đỏ, hơn nữa tư thái hoảng hốt chạy loạn của nó càng lộ vẻ cực kỳ nhếch nhác.
Không thể không nói.
Chỉ khi rơi vào tuyệt cảnh thì mới bóc lột hết tiềm năng mạnh nhất trong đời.
Thụ Nhân lại tiếp tục tăng tốc, đồng thời không ngừng thúc giục trúc đỏ hai bên ngăn cản Tô Trạch ở phía sau.
Nhưng mà hiệu quả không được tốt lắm.
Tô Trạch không thèm trốn tránh mà cứng rắn đâm thẳng tới trước.
Răng rắc!
Trúc đỏ bị gãy lìa nhưng chẳng thể khiến tốc độ của Tô Trạch chậm lại chút nào.
Thế nhưng.
Khi bọn họ tiến sâu vào trong, cây trúc đã không còn hoa văn màu đỏ uốn lượn mà hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu.
Độ bền của chúng tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể sánh ngang với kim loại.
Tô Trạch thấy thế thì không cứng rắn đối kháng mà bắt đầu né tránh.
Tuy hắn có thể đánh gãy chúng nhưng điều đó sẽ khiến tốc độ truy kích của mình chậm lại.
Ánh mắt Tô Trạch lóe lên, hắn nhìn bóng dáng cao lớn đằng trước thì không khỏi cảm thán.