Nhưng cũng may, do lúc trước đại đạo vì để xóa bỏ Tô Trạch, dựa vào ngưng tụ linh lực thực thể xuất hiện.
Đợi sau khi thực thể tiêu tán, linh lực đưa đến nơi này đậm đà đến mức kinh người!
Căn cứ vào nguyên tắc không lãnh phí.
Tô Trạch vận chuyển Long Tượng Tu Thân quyết, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt linh lực xung quanh.
Trong nháy mắt.
Từng luồng linh lực sắp ngưng kết thành sương mù tràn vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng đền bù thiếu hụt.
Với tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt Tô Trạch đang bắt đầu hồng hào lên.
Vù vù vù…
Từng bóng người xuất hiện ở trước mặt Tô Trạch.
Là Thanh Mộng đạo nhân và một đám Đại Thừa.
Hắn nhìn Tô Trạch, vừa định nói chuyện.
“Ta không sao.”
Tô Trạch lắc đầu, “Chỉ là tiêu hao hơi lớn một chút.”
Thanh Mộng đạo nhân gật đầu, thân hình chợt lóe, xuất hiện ở bên cạnh Thái Hư chân nhân.
Lôi Đế và Đại Thừa rối rít gật đầu hỏi thăm Tô Trạch, rồi đi đến bên cạnh Thái Hư chân nhân.
Lúc này Thái Hư chân nhân đã không thể dùng từ người để hình dung được nữa.
Toàn thân từ trên xuống dưới, không còn chút máu thịt nào, đến cả bộ xương của thân thể cũng vỡ nát hơn nửa.
Hồn quang lại lờ mờ, nếu không phải có một vòng ánh sáng bảy màu lưu chuyển, bảo vệ nguyên thần của hắn, e rằng bây giờ sớm đã hồn phi phách tán rồi!
Còn Thăng Tiên đài, lại càng thê thảm hơn.
Toàn bộ tổng thể tan tành, thân hình của ông lão khí linh cũng hoàn toàn biến mất, hồn thể thì cũng coi như nguyên vẹn, ẩn núp trong mảnh vụn.
“Thái Hư…”
Nhìn bộ xương bị vỡ tan tành của Thái Hư chân nhân, Thanh Mộng đạo nhân và đám người Đại Thừa đều rơi vào trầm mặc.
Thương thế của Thái Hư chân nhân rất nặng, trực tiếp cắt đứt hy vọng muốn ra tay cứu vãn của bọn họ.
Là đại năng về đạo nguyên thần, Thanh Mộng đạo nhân biết rất rõ, khi ánh sáng bảy màu kia biến mất, hơn phân nửa nguyên thần của Thái Hư chân nhân sẽ biến mất theo.
Tu sĩ mạnh nhất phàm giới, đại năng chống đỡ Đế quan mấy vạn năm, trụ cột, bây giờ… Lại rơi vào tình cảnh này.
Trong nháy mắt.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Bây giờ tâm trạng của bọn họ nặng nề hơn trước đó rất nhiều.
Cảm giác nhìn đạo hữu bầu bạn nhiều năm từ từ đi về phía cái chết, còn bọn họ lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thật chẳng dễ chịu gì!
Đột nhiên.
Hồn quang trong bộ xương lóe lên, giọng nói của Thái Hư chân nhân vang lên.
“Đều… Tới rồi?”
Tinh thần của Đại Thừa xung quang chấn động, trong mắt sáng lên ánh sáng.
“Đến rồi, đều đến rồi.”
Lôi Đế nhìn bộ xương, hơi nghiêng đầu đi, ánh mắt đỏ bừng, giọng nói đang run lên.
“Ha ha…”
Thái Hư chân nhân cười lên, “Cũng đừng buồn, ít nhất bây giờ cũng đã vượt qua nguy hiểm lớn nhất, chúng ta đều không chết, không phải sao?”
“Nhưng mà…”
Tất cả Đại Thừa ở đó đều biết Thái Hư chân nhân đang định xoa dịu bầu không khí, không muốn bầu không khí kiềm nén như vậy.
Nhưng.
Lúc này, tâm trạng của bọn họ sao có thể không kiềm nén nặng nề!?
“… Ngươi.”
Thanh Mộng đạo nhân mở miệng, mắt thấy nhất định phải nói lời giật gân một chút.
Nhưng bây giờ.
Một giọng nói không đúng lúc truyền tới.
“Ta nói có thể nhường một chút không, các ngươi còn diễn cảnh chia lìa lâm li bi đát nữa là phiền phức đó!”
Là Tô Trạch, hắn muốn chui vào, nhưng căn bản không chen vào đám tán tiên Đại Thừa này được.
“Hả?”
Đám Đại Thừa hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn.
“Tô Trạch!!!”
Lôi Đế trầm giọng nói, “Nói cái gì đấy!?”
Bọn họ đều nhìn chằm chằm Tô Trạch, khẽ nhíu mày, không biết Tô Trạch muốn làm cái gì, lại nói những lời ngả ngớn như vậy trong thời điểm này.
Tô Trạch cũng chăng thềm để ý đến ánh mắt của bọn họ, tỏ ý để cho mình đi vào.
Mặc dù không biết hắn muốn làm gì.
Nhưng rất nhiều Đại Thừa vẫn để ra một lối đi.
Tô Trạch tới trước bộ xương của Thái Hư chân nhân, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
“Tô Trạch ?”
Nhìn Tô Trạch, trong lòng Thanh Mộng đạo nhân đột nhiên lại sinh ra một chút hy vọng.
Dù sao, Tô Trạch cũng đã tạo ra rất nhiều kỳ tích.
Bây giờ tạo thêm một cái nữa, hình như cũng không tính là quá đáng nhỉ?
“Ngươi có cách!?”
Hắn khó khăn hỏi.
“Ừm.”
Tô Trạch khẽ gật đầu, không giải thích nhiều.
“Đừng nói gì nữa.”
Nhận được sự khẳng định của Tô Trạch, Thanh Mộng đạo nhân lập tức vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo các Đại Thừa đừng tạo ra tiếng động.
Sau đó, một tia sáng màu tím nhàn nhạt hiện lên, bao trùm lấy cả khoảng hư không này.
Hắn bố trí cấm chế, để đề phòng Tô Trạch bị làm phiền.
Các Đại Thừa đều hơi ngơ ra, sau đó, một ngọn lửa hy vọng nhen nhóm lên trong lòng họ.
Qua một loạt những chuyện này, bọn họ đã không còn coi Tô Trạch là một tu sĩ Nguyên Anh tầm thường nữa.
Dù sao thì chuyện ban nãy không phải chuyện một tu sĩ Nguyên Anh có thể làm được.
Vậy nên, các Đại Thừa đều ngậm miệng lại, âm thầm chờ đợi.
Tô Trạch lật ngược tay lại, một cái ngọc đỉnh không hoàn chỉnh xuất hiện trong bàn tay hắn.
Nhìn thấy ngọc đỉnh, mọi người đều rất bất ngờ, họ nhận ra ngay đây chính là bảo vật đã thể hiện thần uy lúc trước.
Uy năng của ngọc đỉnh mọi người đều là thấy rồi. Đến cả đại năng đỉnh cao của Địa Tiên giới còn bị ảnh hưởng đến, đây chắc chắn là một món báu vật vô cùng quý giá.
Bọn họ âm thầm chờ đợi, đợi bước hành động tiếp theo của Tô Trạch.
Tô Trạch nhìn cái ngọc đỉnh, thấy cảm thán trong lòng. Hắn thấy rất tò mò, rất muốn biết rốt cuộc thứ này ẩn giấu bí mật gì bên trong.
Nhưng mà bây giờ vẫn là phải cứu Thái Hư chân nhân và ông già khí linh về đã rồi nói sau.
Hắn giật mình một cái.
Một lát sau.
Một luồng khí huyết rất thuần túy bay ra từ bên trong cái ngọc đỉnh, năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong đó, tinh khí nồng đậm, có hiệu quả tái tạo xương cho người đã chết.
Huyết đan không hề bị tiêu hao hết, trong đó vẫn còn giữ lại một phần.
Phải biết rằng lô Huyết đan này là do tất cả các cường giả của Tiêu Dao môn luyện ra đấy.
Đại năng trong đó có quá nhiều, Thiên Tiên, Chân Tiên, vân vân, không thiếu thứ gì cả. Huyết khí trong đó là bảo vật tốt nhất để có thể làm khôi phục vết thương.