Vừa hay có thể sử dụng cho Thái Hư chân nhân.
Không hề để lãng phí thời gian, Tô Trạch khống chế huyết khí, truyền nó vào trong bộ xương của Thái Hư chân nhân.
Huyết khí bao quanh lấy bộ xương trắng đó, trông rất quái ác.
Rất mau thôi, những sợi tơ máu màu đỏ đã xuất hiện.
Sau đó, cạch cạch cạch…
Những cái xương vỡ bắt đầu kết hợp lại, khôi phục lại như ban đầu.
Máu thịt dần xuất hiện, kinh mạc, lục phủ ngũ tạng và các cơ quan khác cũng bắt đầu xuất hiện lại.
Không lâu sau.
Thái Hư chân nhân khôi phục lại hình thể bình thường, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch như vậy thôi.
Lần này, coi như là hắn đã được sống lại một lần. Ngoài nguyên thần không bị ảnh hưởng quá nhiều ra thì những thứ khác trên cơ thể đều được cấu tạo lại từ đầu. Vẫn khác rất nhiều so với lúc trước.
Hắn muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao còn cần rất nhiều thời gian.
Nhưng mà cho dù như vậy, sống được đã là một sự bất ngờ rất lớn rồi.
Thấy Thái Hư chân nhân khôi phục rồi, các Đại Thừa ở đó đều rất kích động, họ cứ mấp máy miệng mãi nhưng mãi mà không nói ra được gì.
Tô Trạch không dừng lại, hắn điều động Huyết đan trong khối học đó, truyền vào bên trong cơ thể Thái Hư chân nhân một luồng khí huyết lớn để giúp cho quá trình khôi phục sau này.
Thái Hư chân nhân cảm nhận được rồi thì vội vàng đưa tay lên ngăn lại.
“Đủ rồi, đủ rồi, sống được đã là tốt rồi, không cần lãng phí thêm huyết khí nữa đâu.”
Hắn biết rất rõ huyết khí đáng quý đến mức nào, không muốn để Tô Trạch lãng phí thêm huyết khí vào người mình nữa.
Hơn nữa hắn đã không còn nguy hiểm về tính mạng nữa rồi, còn khí linh tiền bối thì vẫn nằm giữa sự sống và cái chết kìa.
Hắn biết chắc chắn Tô Trạch sẽ có cách để cứu Thăng Tiên đài.
Vì thế.
“Đừng phí lời nữa, mau đến Đế quan để thu thập đồ có giá trị cao đi, càng cao càng tốt.”
Thái Hư chân nhân ngoảnh đầu lại nói với Thanh Mộng đạo nhân và các Đại Thừa khác.
Tuy không biết hắn muốn nói gì, thế nhưng vào thời khắc quan trọng như thế này, bọn họ đều không dám hỏi nhiều. Họ xoay người, bắt đầu đi thu thập bảo vật theo yêu cuẩ của Thái Hư chân nhân.
Có Thái Hư chân nhân ở đây, Tô Trạch cũng không cần nói thêm gì nhiều.
Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn mở màn hình hệ thống ra, bắt đầu xem xét tình hình hiện tại của mình.
“Tên: Tô Trạch.”
“Tuổi: 17.”
“Tu vi: Nguyên Anh Đỉnh Phong.”
“Hồn binh: Đại thành.”
“Công pháp: Long Tượng Tu Thân quyết.”
“Pháp bảo: Trảm Tiên kiếm, Thượng Giai Linh Bảo, Thượng Tiên Đài, chuông Lạc Hồn, bí khí.”
“...”
“Tu vi còn thừa: Ba tỷ hai trăm triệu”
“Hạt giống Long Tượng: Ba mươi nghìn.”
Nhìn số tu vi ít ỏi còn lại, Tô Trạch thấy đau lòng vô cùng. Lần này có khi sẽ phá sản thật mất.
Từ người có thân giá tu vi gần hai trăm tỷ, đến bây giờ chỉ còn lại hơn ba tỷ, khoảng cách giữa hai mức đó thực sự là có hơi lớn.
Điều duy nhất còn ổn là số lượng hạt giống Long Tượng kích hoạt.
Cả ba vạn hạt giống Long Tượng khiến Tô Trạch đạt đến trạng thái cực hạn của Nguyên Anh cảnh.
Đồng thời, cũng vì hắn đã sử dụng hết năng lượng hệ thống cho trong một lần nên cơ thể cũng không có gì đáng ngại cả.
Đương nhiên rồi, Tô Trạch cũng rất rõ.
Chuyện lần này, thu hoạch lớn nhất không phải là hạt giống Long Tượng cũng chẳng phải cơ thể khỏe mạnh hơn.
Mà là…
Ánh mắt hắn di chuyển đến chỗ ngọc đỉnh trong tay, rồi lại nhìn vào trong đan điền, nhìn hạt giống bảy màu lúc nổi lúc chìm bên trong suối sinh mặc của hắn.
Hạt giống Hỗn Độn.
Đây là chuyện Tô Trạch vừa mới được biết thôi.
Thăng Tiên Đài bảo quản một cơ duyên suốt bao nhiêu năm, đó chính là hạt giống Hỗn Độn.
Nói một cách đơn giản thì hạt giống Hỗn Độn là hình dạng sơ khai của vũ trụ.
Vũ trụ là đất trời bốn phương, vũ trụ là từ cổ chí kim.
Vũ trụ là nơi có thật, thế nhưng cũng chẳng biết nó ở đâu.
Vũ trụ, có thời gian luôn tồn tại, nhưng lại không có bắt đầu, không có kết thúc.
Trong đó bao hàm hết tất cả, có thể dung nạp tất cả, cũng có thể dung hòa tất cả. Mọi việc đều khả thi cả, mọi thứ đều có thể tồn tại.
Mà hạt giống Hỗn Độn thì có thể nói là một vũ trụ sơ khai vẫn chưa phát triển hoàn toàn.
Khi nó mới xuất hiện, vẫn chưa có cơ hội để tiếp tục trưởng thành nên mới bị một thủ đoạn lợi hại nào đó, luyện hóa thành hạt giống Hỗn Độn như vậy.
Sau khi luyện hóa, sự trưởng thành của hạt giống Hỗn Độn bị tạm dừng, dừng lại ở giai đoạn sơ khai. Trong đó có rất nhiều thứ còn chưa thành hình.
Chính vì như vậy nên mới khiến nó trở thành một thứ có tiềm lực vô hạn.
Chủ nhân của hạt giống Hỗn Độn có thể khiến hạt giống Hỗn Độn phát triển theo một hướng nhất định nào đó dựa vào ý thức tự chủ của bản thân.
Thế nhưng cho dù thế nào thì cuối cùng, hạt giống Hỗn Độn cũng chắc chắn sẽ trở thành một khoảng trời đất thực thụ, trong đó có tất cả, có những đại đạo hoàn chỉnh, có sinh linh, có tu sĩ, có bảo vật, vân vân.
Mọi thứ mà Địa Tiên giới, phàm giới có, nó đều có thể tạo ra.
Chỉ với điều đó thôi đã đủ để khiến các tu sĩ điên cuồng vì nó rồi.
Trước đó, Tô Trạch không hề biết về lai lịch của nó.
Trong một lần ngẫu nhiên, có lẽ là do chấp niệm muốn được sống mạnh quá, hoặc là do những lý do khác dẫn đến việc Tô Trạch thực sự xây dựng được mối liên hệ với hạt giống Hỗn Độn.
Vào khoảnh khắc đó, ý thức của hắn đã bị kéo vào bên trong hạt giống Hỗn Độn.
Trong đó, hắn được nhìn thấy sự bao la rộng lớn của một vũ trụ, thấy được những sức mạnh đáng sợ kinh khủng ẩn chứa bên trong.
Ý chí của thiên địa vừa hỗn loạn vừa phức tạp trong đó đã tìm đến Tô Trạch, truyền đạt một vài tin tức.
Nói một cách đơn giản thì ý người là người rất hài lòng với hoàn cảnh sinh sống bây giờ.
Để tránh việc Tô Trạch mất mạng, người đã mạo hiểm để giúp Tô Trạch.
Vậy nên mới có chuyện Tô Trạch khôi phục lại ý thức, vũ trụ hỗn độn trong cơ thể được mở ra, hư ảnh xuất hiện ở phàm giới, ở giữa khoảng trời đất, kinh động đại đạo của phàm giới, hơn nữa hắn còn có sức mạnh khiến cả Địa Tiên phải bất ngờ nữa.