Đương nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó.
Một khi hạt giống Hỗn Độn bị lộ ra thì đại đạo phàm giới chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, sẽ muốn tiêu diệt Tô Trạch bất chấp bất cứ cái giá nào.
Hơn nữa qua lần sử dụng này, hạt giống Hỗn Độn sẽ nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian đó, nó sẽ không thể giúp Tô Trạch được.
Nó vẫn chỉ là hình dạng sơ khai thôi. Để có thể tạo ra thực thể rồi xuất hiện ở giữa đất trời phàm giới, tiêu hao mất rất nhiều lực lượng.
Ờm, như vậy thì, cái giá cũng không được coi là lớn lắm.
Tô Trạch âm thầm gật đầu.
Cho dù là không được sử dụng hạt giống Hỗn Độn trong một thời gian ngắn thế nhưng theo mục tiêu lâu dài thì việc khám phá cách dùng của hạt giống Hỗn Độn có thể nói là một chuyện sẽ giúp hắn kiếm được rất nhiều.
Có hạt giống Hỗn Độn rồi, hắn sẽ có thể lợi dụng hạt giống Hỗn Độn để tạo ra một vũ trụ hoàn chỉnh khác.
Sau khi nó phát triển đến một mức nhất định rồi, đương nhiên là tất cả các bảo vật trong đó sẽ thuộc về hắn rồi.
Một ngày nào đó, khi hạt giống Hỗn Độn phát triển hết mức, những thứ bên trong phát triển đến một mức nhất định.
Là chủ nhân, Tô Trạch sẽ là chủ nhân của khoảng trời mới đó.
Đến cả ý chí đại đạo cũng phải xếp dưới Tô Trạch thôi.
Nhưng mà ngày hôm đó chắc chắn là còn lâu mới đến.
Ngoài ra thì còn một thu hoạch ngoài ý muốn nữa, đó là ngọc đỉnh đã vỡ kia.
Tô Trạch xử lý Hoa Dung địa tiên xong, việc hắn làm đầu tiên là giành lấy ngọc đỉnh đó, đặt giấu ấn thần niệm của mình lên đó, để nó thành của riêng.
Sau đó, hắn phát hiện ra bên trong chứa vô số huyết đan, cảm nhận được tinh khí và năng lượng khổng lồ trong đó.
Thậm chí là một phần huyết đan đó còn đang âm thầm truyền thần niệm và sự rung động của đại đạo ra.
Sau khi điều tra thật rõ ràng, hắn mới chắc chắn được những thứ đó đều là vật vô chủ. Sở dĩ nó có sự rung động của thần niệm hình như là vì nguyên thần của một vài tu sĩ đã bị luyện hóa trong đó.
Vậy nên mới có một vài mảnh vỡ thần niệm còn sót lại.
Tô Trạch không biết huyết đan được luyện chế thế nào, thế nhưng hắn vẫn có thể đoán được cách luyện chế chắc chắn không được bình thường lắm.
Đương nhiên, huyết đan vẫn là thứ rất quý hiếm, có công hiệu tạo ra xương cho người đã chết. Nó có thể được coi là thần dược trong trị liệu vết thương.
Thế nhưng trong mắt Tô Trạch, chính ngọc đỉnh mới là thứ quý giá nhất.
Huyết đan chẳng qua là thứ kèm theo thôi, không là gì cả. Hơn nữa nó còn là thứ để tiêu hao, dùng mấy lần là hết thôi.
Thế nhưng ngọc đỉnh trước mắt thì…
Tô Trạch cho màn hình hệ thống xuất hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọc đỉnh trong tay. Hắn muốn xem xem rốt cuộc thứ này có giá trị thế nào.
Ánh sáng ít ỏi tỏa ra, lấp lánh trước mắt Tô Trạch. Có chút ánh sáng mờ mờ lấp lánh.
Tô Trạch thấy vậy thì cau mày lại. Hình như… hệ thống đang do dự.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy, lúc trước hệ thống giám định bảo vật gì cũng đều đưa ra đáp án ngay lập tức.
Thế nhưng bây giờ, nó đang do dự, hình như nó không chắc chắn lắm, không rõ về lai lịch của ngọc đỉnh.
Tô Trạch hơi cau mày lại, hắn càng thấy lai lịch của ngọc đỉnh mình đang giữ không đơn giản.
Đúng lúc đó, trong màn sáng gần như trong suốt ấy, một dòng chữ nhỏ dần dần hiện ra.
“Hình như là Tạo Vật đỉnh Thượng cổ, không thể đánh giá giá trị của nó được.”
Tô Trạch trợn tròn mắt lên, nhìn dòng chữ nhỏ trước mắt. Hắn thấy rất bất ngờ, vui mừng.
Tạo Vật đỉnh Thượng cổ!
Ờm, không biết đó là cái thứ gì. Thế nhưng cái tên nghe cao quý như vậy, cộng thêm việc đến cả hệ thống cũng không thể đánh giá giá trị của nó nữa.
Lúc trước Hoa Dung địa tiên và tên cường giả mà hắn không rõ tên ấy đều coi thứ này là bảo vật chí tôn, rõ ràng là có lý do cả.
Đến cả bọn họ cũng coi trọng vậy, vậy thì giá trị của ngọc đỉnh cũ vỡ đó chắc chắn là một bảo vật vô giá thực thụ rồi, đâu cần nói nhiều đâu.
Lần này có thu hoạch lớn rồi.
Ngay lập tức, sự không vui vì phá sản trước đó biến mất, tiếp theo đó là niềm vui hoan hỉ.
Đây là Tạo Vật đỉnh Thượng cổ, đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Tô Trạch biết thứ này không đơn giản, thế nhưng không ngờ nó lại không đơn giản đến mức này.
Kiếm bộn rồi.
Cho dù không có thêm những thu hoạch khác, thì chỉ một Tạo Vật đỉnh Thượng cổ thôi cũng đủ để bù đắp mọi tổn thất của Tô Trạch rồi.
Đúng lúc đó, có một giọng nói truyền vào tai Tô Trạch, lắm ngắt mất suy nghĩ của hắn.
“Đều ở đây cả.”
Sau đó, có tiếng ào áo, một đống bảo vật sáng lấp lánh.
Tô Trạch quay đầu lại nhìn, thấy một đống bảo vật, có đủ các thể loại, chất đống lại trong hư không, tạo thành mọt ngọn núi nhỏ.
Cùng lúc đó, những Đại Thừa khác lần lượt xuất hiện hất tay một cái, tạo ra một núi bảo vật.
Tinh khí nồng đượm như xông thẳng lên trời, trong đó có không ít những món bảo vật đáng quý, giá trị hơn trăm tỉ thậm chí là hàng nghìn tỉ.
“Các ngươi tránh mặt một chút đi.”
Thái Hư chân nhân nhẹ nhàng nói một câu, Thanh Mộng đạo nhân và các Đại Thừa khác hơi ngơ ra.
“Lát nữa có cần bọn ta giúp không?”
Rất rõ ràng, những Đại Thừa khác đều đang hơi ngờ vực.
Ban đầu, Thái Hư chân nhân bắt tay với bọn họ để cùng ra tay, tu sửa Thăng Tiên Đài.
Bây giờ Thăng Tiên Đài bị ảnh hưởng trầm trọng, bọn họ đều đã chuẩn bị ra tay. Thế nhưng không ngờ Thái Hư chân nhân lại để bọn họ tạm thời tránh mặt một chút.
“Ừm.”
Thái Hư chân nhân gật đầu, nói: “Lần này tạm thời chưa cần đến mọi người đâu.”
Sau khi nhận được đáp án chuẩn xác rồi, các Đại Thừa không do dự nữa, thoáng một cái họ đã biến mất rồi.
Thái Hư chân nhân cũng không làm qua loa, hắn sử dụng luôn chút linh lực vừa mới khôi phục ấy, nhấc tay lên, bố trí một trận pháp để cách biệt nơi này với thế giới bên ngoài.
Điều khiến Tô Trạch không ngờ được là hắn dịch chuyển, kéo xa khoảng cách với Tô Trạch. Sau đó, hắn bố trí lại trận pháp một lần nữa, khiến Tô Trạch và Thăng Thiên Đài bị bao trùm bên trong.