Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 742 - Chương 742: Đột Phá (3)

Chương 742: Đột phá (3) Chương 742: Đột phá (3)

Tiểu Hỏa bay ra từ trong lòng Tô Trạch, tiểu Thanh và Hắc Đản cũng ngoan ngoãn ra khỏi vị trí, ba con linh thú đi đến bên cạnh Liễu vương.

Trong nháy mắt, bên cạnh Tô Trạch trở nên trống không.

Mà vào lúc này.

Một vòng huyết quang nhàn nhạt xuất hiện.

Bóng dáng kiếm linh uyển chuyển hiện lên.

Tô Trạch nhìn sang, mỉm cười, khẽ nói: “Thành công rồi sao?”

“Ừm.”

Kiếm linh nhẹ nhàng gật đầu, lời nói tuy ngắn gọn, nhưng hàm chứa trong đó đầy sự mừng rỡ.

Đã bao nhiêu năm trôi qua.

Cuối cùng nàng cũng có thể trở thành tiên khí một lần nữa!

Đồng thời trực tiếp đột phá tới đỉnh phong trước kia, đạt đến giai đoạn thượng giai tiên khí!!!

Tô Trạch cười ha hha gật đầu, nói liên tục tốt.

Bốn người Tiểu Thanh lặng lẽ lui ra ngoài, trong vô thức đã kéo khoảng cách ra rất xa.

Nhưng bọn họ không thực sự rời đi, bọn họ trốn ở sau Liễu vương, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, quan sát tình hình bên này một cách đầy tỉ mỉ.

Tô Trạch cảm nhận được ánh mắt của bọn nó, quay đầu cười mắng, “Các ngươi làm gì vậy hả? Nếu không biết, còn tưởng rằng chúng ta đang làm chuyện gì đáng xấu hổ!”

Lời này vừa nói ra.

Bốn người Tiểu Thanh còn chưa có phản ứng.

Nhưng kiếm linh dường như là nhớ ra gì đó, da thịt trắng nõn trong nháy mắt nổi lên một vệt đỏ ửng!

Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Tô Trạch, hàm răng khẽ nghiến lại phát ra âm thanh.

Tô Trạch nghe được âm thanh đó, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng, trong lòng lập tức cảm thấy có điềm không tốt.

Trong nháy mắ tiếp theo.

Một tia kiếm quang chói mắt đột nhiên sáng lên!

“Xư!”

Tô Trạch hít một hơi thật, bèn quay đầu bỏ chạy.

Kiếm linh theo sát đằng sau, hiển nhiên là không tình nguyện cứ thế mà buông tha choTô Trạch.

Ba người Tiểu Thanh thấy thế, hào hứng đi theo, Liễu vương không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng cũng tò mò, nhanh chóng bay đi trốn.

. . .

“Ra tay cũng thật hung ác mà, cho dù là vui mừng vì đột phá, cũng không thể lấy ta ra luyện tập chứ!”

Bên trong phòng.

Tô Trạch cắn răng chịu đựng, xoa xoa vết đỏ ửng nhàn nhạt trên cánh.

Kiếm linh lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn cánh tay của hắn, “Giả vờ cái gì mà giả vờ chứ, tên da dày thịt béo kia.”

Tô Trạch thấy thế cười khà khà, xua xua tay, “Các ngươi tự chơi đi, ta ra ngoài đi bộ một chút.”

Bế quan tu luyện cũng một thời gian rồi.

Hắn rất kiên định cho rằng, thời gian tu luyện dài, ít nhiều sẽ làm người ta sinh ra những vấn đề tâm lý.

Vì vậy khi cần thiết, hắn vẫn muốn ra ngoài giao lưu trao đổi với các tu sĩ khác.

Tô Trạch ra ngoài không được bao lâu.

Một tia kim quang sáng lên, bóng dáng Tô Trạch lại xuất hiện, biểu hiện rất kì quái.

“Sao lại trở về rồi? Không phải muốn chạy ra ngoài sao?”

Kiếm linh không quay đầu, thản nhiên nói.

Tô Trạch nhớ lại những chuyện phát sinh khi đi ra người ban nãy, không khỏi có chút lo sợ.

“Đáng ghét, trước đó không nên kí tên cho tên khỉ đó!”

Lúc vừa rồi, khi hắn vừa đi ra khỏi của, chuẩn bị đi bộ ở Đế quan một chút.

Tuy nhiên.

Trong nháy mắt đã bị một đám đệ tử phát hiện ra.

Giống như là đàn sói gặp được dê, những đệ tử kia chen chúc nhau đi tới, bao vây kín quanh Tô Trạch.

Ngay sau đó.

Từng lá bùa kim quang hiện ra trước mặt

Trong mấy ngày Tô Trạch bế quan này, tên đệ tử Hợp Đạo đã hung hăng khoe khoang việc lúc trước được Tô Trạch cho mặc bảo.

Kết quả, toàn bộ đệ tử Đế quan đều biết về việc đó.

Có vài ngày như vậy, toàn bộ Đế quan đều tràn ngập vị chua.

Bây giờ, mặc bảo của Tô Trạch trong mắt bọn họ, thậm chí còn trân quý hơn cả bảo vật đan dược, đều hận không thể có được một phần để cất giữ.

Vì vậy.

Sau khi nhìn thấy Tô Trạch, tự nhiên là phải mặt dạn mày dày đến xin một phần!

Ngay cả đến những cường giả Độ Kiếp cũng xuất hiện, cười ha ha uyển chuyển bày tỏ thỉnh cầu của mình.

Lúc đầu, Tô trạch mừng thầm trong lòng, liên tiếp viết không ít bản

Nhưng mà.

Bên trong Đế quan đều là tu sĩ từ Hóa Thần trở lên, tin tức lập tức được truyền ra ngoài.

Lần này, vô số đệ tử lao đến, gương mặt đầy mong chờ, miệng gọi tiểu sư thúc ngọt sớt, đều muốn lấy được một phần mặc bảo.

Đến lúc này, Tô Trạch mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Người sợ nổi tiếng heo sợ mập.

Hắn giờ đã là một người nổi tiếng đúng nghĩa, trong thành Đế quan đã xuất hiện rất nhiều người hâm mộ.

Tuy nhiên.

Tô Trạch cũng không quá hiểu về những điều này, kể từ khi trận chiến đại chiến kia kết thúc, hắn ngoài tu luyện thì cũng chỉ có tu luyện, căn bản là không chú ý đến tình hình ở thành Đế quan.

Nhưng bây giờ, hắn đã nhìn thấy được.

Rơi vào đường cùng, hắn vội vã trở về nơi ở của mình.

Đây là khu vực mà chỉ có Đại Thừa mới có thể đến, các đệ tử đương nhiên không được phép vào.

Sau khi nghe Tô Trạch nói xong.

“Đáng đời.”

Kiếm linh thản nhiên nói, nhưng khóe miệng lại xuất hiện một đường cong.

Tô Trạch: “...”

Hắn định nói gì đó.

Đột nhiên.

Một cảm giác không thể giải thích nổi hiện lên trong lòng.

“Hả?”

Tô Trạch khẽ cau mày, sau đó trên khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ.

Cơ thể hắn lóe lên, lại đi ra ngoài.

...

Trong thành Đế quan.

Từ đằng xa, Tô Trạch đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Lão già nhỏ bé, chiếc áo giáp màu xám đã lỗi thời, mộc ngư sặc sỡ treo trên eo.

Chính là Tuyết Lệ Hàn!

“Lão già, ngươi đã trở lại!?”

Tô Trạch hét lớn, ngay sau đó đã xuất hiện bên cạnh Tuyết Lệ Hàn.

Tuyết Lệ Hàn đã cảm nhận được khí tức của Tô Trạch từ lâu, nhưng chỉ sau khi nghe thấy tiếng “lão già” quen thuộc thì mới chịu quay người lại.

Hắn nở một nụ cười trên môi, nhưng trong đó lại có một chút lo lắng khó mà phát hiện được.

Hắn biết về những gì đã xảy ra ở thành Đế quan trước đó, lại nghĩ về những thu hoạch của bản thân trong chuyến đi này, trong lòng càng thêm chán nản.

Tô Trạch tinh ý bắt gặp biểu cảm của lão Tuyết, không nhịn được hỏi:

“Sao vậy lão già? Ở bên ngoài chịu thiệt sao? Vậy thì hãy nói cho ta biết!”

Hắn vỗ vỗ ngực, cười nói: “Bây giờ ngay cả Địa Tiên ta cũng đã giết từng rồi, so với Hóa Thần giết Hợp Đạo như ngươi thì dữ dội hơn nhiều?”

Bình Luận (0)
Comment