Tuyết Lệ Hàn nghe thế thì khoát tay áo, nói một cách bất đắc dĩ: “Bản đồ ở đâu ra hả, năm đó ta cũng chưa từng đi đến đây bao giờ, càng đừng nói đến đi lại trong này, kiếm bản đồ ở đâu ra mà cho ngươi.”
Tô Trạch nhướng mày, lúc này cảm thấy độ khó tăng lên nhiều rồi đấy.
Phế tích của Thiên đình nhìn qua cũng chẳng nhỏ chút nào, có quỷ mới biết được nó rộng lớn đến nhường nào.
Hắn không có bản đồ thì chỉ có thể dựa vào vận may mà tìm thôi.
Lão Tuyết không có bản đồ nên Tô Trạch cũng không còn cách nào khác.
Dù sao cũng đã đi đến đây rồi thì cũng phải đi một chuyến chứ.
Hắn nhìn tu vi còn thừa hơn hai trăm tỷ thì trong lòng cũng yên ổn hơn phần nào.
“Trong đó sẽ không xuất hiện Địa Tiên gì gì đó chứ?”
Hắn hỏi lại cho chắc.
“Ngươi tưởng Địa Tiên là cải trắng ở ven đường à? Đâu đâu cũng có Địa Tiên hả? Cái thứ đồ chơi đấy chỉ có nhiều ở Địa Tiên giới thôi.
Còn ở phàm giới của chúng ta ấy hả, qua bao nhiêu năm rồi gần đây mới xuất hiện, lại còn bị thằng nhóc nhà ngươi gặp được hết nữa.”
Tuyết Lệ Hàn không biết phải làm sao, thầm cảm thán trong lòng về vận đỏ của Tô Trạch.
“Đừng nói những thứ khác nữa, chỉ nói đến chuyện tận mắt nhìn thấy Địa Tiên thôi thì không biết có bao nhiêu tu sĩ khổ tu cả đời chẳng gặp được một lần, thế mà đến lượt ngươi thì. . .”
Hắn lắc đầu, không nói tiếp nữa, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, sau đó trầm giọng nói: “Bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này.
Sau khi ngươi đi vào đại trận, khi đại trận cảm nhận được hơi thở của ngươi thì sẽ lập tức tấn công.
Uy lực của nó ta cũng sớm nói với ngươi rồi, đại khái là ở trình độ Hợp Đạo đỉnh phong.
Lấy thực lực của ngươi thì hẳn là có thể vượt qua được.
Nhưng mà sau khi vượt qua đại trận thì những điều xảy ra ở trong khu vực ẩn cư thì…ngươi phải tự mình thăm dò thôi.
Có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng cũng có thể chẳng có gì nguy hiểm cả.
Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì ngươi phải khắc sâu điều này trong lòng, mọi chuyện phải lượng sức mà làm, lúc gặp phải chuyện không thể chống đỡ được thì phải chạy ngay, không được do dự!
Nghe rõ chưa?”
Lão già rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tô Trạch, dưới đáy mắt tràn đầy âu lo.
“Nghe rồi, nghe rồi, nghe đến mức lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi đây này.”
Tô Trạch cảm thấy không khí hơi nặng nề nên há miệng cười to, muốn làm dịu bớt đi.
Nhưng mà.
Lão Tuyết lại nghiêm túc một cách bất thường.
“Nhất định phải cẩn thận!”
“Ta sẽ ở nơi này trông coi cho đến khi ngươi ra ngoài mới thôi.”
Hắn gần như nói từng câu từng chữ một.
“Được.”
Tô Trạch gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn: “Vậy ta đi đây.”
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Tuyết Lệ Hàn dặn dò nốt câu cuối cùng rồi phất tay.
Tô Trạch xoay người sang chỗ khác, nhìn về sa mạc rộng mênh mông như vô tận trước mắt rồi thở dài một tiếng, ánh sáng màu vàng kim trong mắt lóe sáng rực rỡ.
Bên trong đan điền trong cơ thể, ánh sáng màu vàng kim cuồn cuộn như sóng biển, tia chớp màu vàng kim lóe lên, tiếng ầm vang nặng nề vang vọng.
Tinh khí trong thần tuyền Sinh Mệnh cuồn cuộn không ngừng, chảy khắp cơ thể của Tô Trạch, nuôi dưỡng cơ thể của hắn.
Không hề do dự.
Tô Trạch cất bước đi vào bên trong sa mạc trong hư không!
Chân trước vừa mới bước vào sa mạc thì chân sau đã xảy ra chuyện!
Cảnh ở xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, sau khi lóe lên một cái thì Tô Trạch nhận ra mình đã ở trong sa mạc, xung quanh toàn là cát vàng trải dài vô tận.
Tuyết Lệ Hàn vừa rồi còn ở sau lưng hắn thì nay đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
“Hai thế giới ư?”
Tô Trạch nói nhỏ, tập trung tinh thần một cách cao độ, lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị sự tấn công của đại trận.
Bỗng nhiên.
Hắn chau mày, cảm giác nguy cơ chợt xuất hiện, có tiếng rít gào vang lên từ phía sau!
Ầm!
Tiếng nổ trầm đục vang lên.
Chỗ Tô Trạch vừa đứng giờ đã xuất hiện một cái hố to, trong đó có một lực lượng không biết tên đang lưu chuyển, vừa nguy hiểm lại vừa trí mạng.
Tô Trạch ổn định cơ thể, nhìn nắm đầm được hình thành từ cát vàng từ từ tan ra, đôi mày nhíu lại càng chặt hơn.
Không phải là bởi vì sự nguy hiểm trong lần công kích vừa rồi.
Mà là. . . hình như uy lực của nó hơi nhỏ!
Một kích vừa rồi nhiều nhất chỉ ở trình độ của Hóa Thần đỉnh phong mà thôi.
Vốn chẳng dính dáng gì đến Hợp Đạo cả!
Chẳng lẽ là do lão Tuyết nhầm rồi?
Đại trận chỉ nhắm vào những tu sĩ cực mạnh như hắn, còn đối với những tu sĩ Hóa Thần như hắn thì lại hòa hoãn hẳn?
Suy nghĩ đó vừa nảy lên trong đầu thì đã bị Tô Trạch gạt phắt đi.
Cùng lúc đó.
Rào rào rào. . .
Âm thanh như tiếng nước chảy vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Tô Trạch vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thì trong lòng thắt lại.
Cả sa mạc đều đang chuyển động!
Cồn cát bắt đầu chuyển động rồi tuôn ra tứ phía như có sinh mệnh vậy.
Tô Trạch cảm thấy không ổn nên chẳng quan tâm gì nhiều nữa mà phi người về phía núi non ở xa xa!
Chỉ trong chớp mắt thôi!
“Gào!”
Tiếng hí trầm đục đột nhiên vang lên!
Từng bóng dáng được tạo nên từ cát xuất hiện, hơi thở mạnh mẽ bắt đầu tràn lan khắp nơi.
Mỗi một luồng hơi thở đều ở cảnh giới Hóa Thần!
Trong tầm mắt xuất hiện ít nhất là mấy chục bóng dáng to lớn, đồ sộ!
Con ngươi Tô Trạch đột ngột co lại, hắn khẽ mắng một câu rồi dùng tốc độ nhanh nhất phi đến nơi xa xa ngoài kia!
Quả nhiên là không hề đơn giản như thế!
Nếu như chỉ có một con thì còn đỡ!
Nhưng giờ có tới mấy chục con!
Cho dù thực lực của Tô Trạch có biến thái hơn nữa thì một khi bị mấy chục con không biết là con gì ở cảnh giới Hợp Đạo bao vây thì cũng chẳng có gì tốt mà gặm!
Tình huống như thế này thì cách tốt nhất là chạy!
Phải mau chóng vào được chỗ ẩn cư trong lòng đất thì mới có thể chạy trốn khỏi sự truy sát!
“Chết đi!”
Tiếng gào thét mơ hồ vang lên.
Một con hổ khổng lồ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tô Trạch, vuốt hổ đem theo một luồng gió ác liệt đập vào Tô Trạch!
Cùng lúc đó.
Hai bóng dáng xuất hiện ở phía sau Tô Trạch, gầ,m lên rồi bắt đầu tấn công!
Tô Trạch không tránh được, cả người hóa thành một tia ánh sáng màu vàng kim xông thẳng lên trời, một con cự tượng ở bên trong ánh sáng màu vàng kim dần tụ thành hình.
Ầm!
Một quả đấm mang theo sấm sét giáng mạnh xuống vuốt hổ, phát ra tiếng gầm rú chói tai!
Rầm một tiếng.
Vuốt hổ nát tan, hóa thành cát vàng rơi xuống dưới.