Ngay sau đó.
Hắn nhìn chăm chú vào khối khí màu xám ở phía trước, hít một hơi thật sâu, sau đó lôi Tô Trạch xông vào đó!
Ầm!
Hai người vừa mới bước vào bên trong khối tử khí màu xám thôi mà tử khí vô biên đã cuồn cuộn lên như sóng dữ.
Hơi thở của sức sống ở nơi này giống như ngọn đèn trong đêm tối vậy.
Tử khí vô tận tuôn ra, bao lấy hai người Tô Trạch.
Xì xì xì. . .
Tia sáng nhấp nháy dữ dội.
Tử khí cố gắng ăn mòn thần quang bảo vệ hai người.
Thậm chí còn có tử khí ngưng tụ thành hình, xúc tu có, bàn tay có, vũ khí cũng có, tất cả đều xông đến phía ánh sáng chói mắt rực rỡ.
Sau đó.
Tuyết Lệ Hàn không hề thay đổi sắc mặt, trong mắt như có điện, tu vi bá đạo lúc này đã phát huy tác dụng.
“Lùi lại!”
Hắn khẽ quát một tiếng.
Trong chốc lát.
Kiếm quang chói mắt đột nhiên sáng rực lên, mở ra một con đường thẳng tắp giữa một biển tử khí nặng nề!
Tuyết Lệ Hàn căn chuẩn thời gian, sau đó nhanh chóng vọt tới phía trước, chỉ chớp mắt thôi mà đã đi về phía trước được mấy chục nghìn dặm.
Nhưng mà tử khí cũng lấp vào đó rất nhanh, tiếp tục công kích hai người bọn họ.
Ngay sau đó, kiếm quang lại sáng lên, bắt đầu mở đường một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Tô Trạch nhìn thấy Tuyết Lệ Hàn ra tay một cách nghiêm túc.
Cảm nhận được kiếm ý sắc bén vô cùng kia, lại thấy được kiếm quang sáng rực, Tô Trạch cảm nhận rõ được sự thâm thúy trong thực lực kiếm đạo của Tuyết Lệ Hàn.
Chỉ có người dùng kiếm mới có thể tỏ tường được sự mạnh mẽ của Tuyết Lệ Hàn!
Tô Trạch không hề quan tâm hay chú ý gì đến tử khí ở xung quanh mà đem ánh mắt đặt hết lên người lão Tuyết, nhìn từng chiêu của hắn, lĩnh hội thật kỹ sự ảo diệu trong đó.
Đương nhiên là Tuyết Lệ Hàn có chú ý tới ánh mắt của Tô Trạch, chính vì thế nên lúc ra tay cũng càng để ý hơn nữa, không giữ lại gì mà bày hết thực lực của mình ra!
Một lúc sau.
Vốn là con đường tương đối nguy hiểm, thế mà lại biến thành quá trình hai thầy trò trao đổi kiếm đạo.
“Nhóc, nhìn cho kỹ chiêu kiếm sau đây đấy.”
Cái mõ bên hông của Tuyết Lệ Hàn hóa thành thần quang, xuất hiện trên tay còn lại của hắn.
Trên tay hắn cầm trường kiếm màu lục bích, ngón tay khẽ gảy.
Coong!
Tiếng kiếm thanh thúy vang lên, truyền ra sự chấn động khiến cho đám tử khí ở xung quanh phải dừng lại trong chốc lát!
Lúc trước hắn vẫn chưa dùng đến kiếm, mới chỉ lấy ngón tay làm kiếm ném ra kiếm quang mà thôi.
Tô Trạch nhìn trường kiếm trong tay lão Tuyết, đôi mày chau lại.
Nếu như không nhìn quần áo mà lão Tuyết mặc mà chỉ nhìn cách lão Tuyết cầm kiếm thôi thì đúng là có khí chất của kiếm thần.
“Nhìn cái gì đấy?”
Hắn hỏi.
“Nhìn xem cái gì mới gọi là kiếm.”
Tuyết Lệ Hàn cười vang một tiếng, tóc mai trắng muốt bay lượn, ánh mắt đột nhiên bình tĩnh hẳn lại.
“Người không thấy. . .”
Là Thanh Liên Kiếm Ca.
Kiếm pháp vượt qua cả Đại Thừa, không biết ở cấp bậc nào!
Ánh mắt của Tô Trạch ngưng lại, lúc này vô cùng tập trung và chăm chú.
Ngay sau đó.
Ầm!
Kiếm khí như con sông lớn xuất hiện!
Con sông lớn to hơn gấp bội con sông mà Tô Trạch từng sử dụng xuất hiện!
Kiếm ý bén nhọn tràn ngập trong trời đất, khiến người khác sinh ra sợ hãi, cả người phát run!
Giây phút ấy.
Trong mắt Tô Trạch chẳng chứa nổi thứ gì khác nữa.
Chỉ có một kiếm này.
Chỉ có con sông lớn như Hoàng Hà cuồn cuộn sóng triều lại xuất hiện trước mắt!
“Đi.”
Lúc này Tuyết Lệ Hàn tràn đầy khí phách, kéo theo Tô Trạch nhảy vào bên trong con sông lớn cuồn cuộn, giẫm lên con sóng do kiếm khí ngưng tụ thành đi về phía sâu bên trong tử khí!
Tuyết Lệ Hàn ở Độ Kiếp cảnh, dùng hết toàn lực chém ra Thanh Liên Kiếm Ca, uy lực đúng là khủng khiếp đến tận cùng.
Kiếm khí như con sông lớn, lan đến đâu thì tử khí phải thối lui đến đó, không dám xâm phạm vào con sông lớn nửa phân nửa tấc!
Thầy trò hai người đạp sóng mà đi, bập bềnh trong đó chẳng khác nào người trèo thuyền, bóng dáng nhẹ nhàng lơ lửng, tốc độ vô cùng nhanh.
Tô Trạch đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên đi mọi thứ, chăm chú cảm nhận kiếm ý ở xung quanh đến mức ngón tay cũng phải run lên khe khẽ.
Trảm Tiên kiếm cũng đang rung động, từng tiếng kiếm thanh thúy vang lên.
Tuyết Lệ Hàn không hề dừng tay, trường kiếm trong tay như đang nhảy múa, bày ra hết toàn bộ Thanh Liên Kiếm Ca!
Từng tia kiếm quang sáng rực chồng chất lên nhau.
Mỗi một kiếm đều mang trong đó sự hiểu biết cả đời của Tuyết Lệ Hàn đối với kiếm đạo.
Mỗi một kiếm đều mang trong đó sự kỳ vọng chân thành tha thiết của Tuyết Lệ Hàn đối với Tô Trạch.
Tô Trạch, là truyền nhân của hắn, càng là…người thân của hắn!
Hắn vô cùng chân thành, tha thiết hi vọng Tô Trạch có thể sống sót, mang theo sự kiến giải của bản thân hắn với kiếm đạo mà sống tiếp!
Hôm nay bản thân hắn đã là độ kiếp, phải chiến đấu ở Đế quan, không ai biết bất trắc tìm tới vào ngày nào.
Nếu như hắn bất hạnh ngã xuống, thì ít nhất trước đó cũng phải truyền thụ hết tuyệt học cả đời của mình cho Tô Trạch mới được!
Tuyết Lệ Hàn quyết định xong, lại vừa đúng có cơ hội lần này, bèn thi triển hết kiếm đạo của mình.
Vì thế.
Kiếm quang lại sáng lên lần nữa, xua đi tử khí vô biên!
. . .
Khi Tô Trạch hồi thần trở lại thì trước mắt hắn đã là sa mạc rồi.
Sa mạc tồn tại trong hư không.
Ở nơi xa xôi thấp thoáng có thể thấy được điểm cuối của sa mạc là núi non trùng điệp, giống như là có một bình nguyên đầy sức sống.
“Đây là?”
“Phế tích của Thiên đình.”
Tuyết Lệ Hàn đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Đại trận ở sa mạc phía trước, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi.”
“Được.”
Tô Trạch gật đầu rồi nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn, đưa tay ra.
“Làm gì đấy?”
Tuyết Lệ Hàn che con cá gỗ bên hông, cảnh giác nói: “Ngươi đã có tiên kiếm ở bên cạnh rồi còn muốn duỗi tay vào chỗ ta nữa à?”
Tô Trạch: “. . . Ta loại người này à? Cái ta cần là bản đồ! Bản đồ mà! Cho ta một tấm bản đồ trong này đi!
Nếu không sau khi ta vào đó thì biết đi đâu tìm được chỗ ẩn cư của tiền bối đó?”
“Không có.”