Tô Trạch chỉ tiện tay thu hồi những vũng máu mình gặp trên đường mà đã thu hoạch được nhiều tu vi như thế, kết quả xem như không tệ.
Phía trước, huyết quang càng ngày càng đậm đặc, bộ xương khổng lồ như ẩn như hiện ở bên trong, thỉnh thoảng lại hiện ra một góc.
Tô Trạch bước nhanh hơn.
Khi hắn càng tiến sâu vào bên trong, máu loãng mà hắn gặp trên đường đi càng ngày càng nhiều, số lượng cũng càng lớn.
Tu vi còn thừa nhanh chóng tăng lên.
Không lâu sau đã trực tiếp đột phá cột mốc năm ngàn!
“Mảnh xương vỡ của yêu thú cấp B cao giai (tinh hoa bị thất thoát nghiêm trọng), thu hồi tu vi mười năm!”
Tô Trạch đặt tay lên trên một mảnh xương nhỏ màu trắng, mảnh xương nhỏ đó lập tức biến mất không còn bóng dáng.
“Tu vi còn thừa: Năm nghìn một trăm lẻ mười năm!”
Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Tô Trạch nhanh chóng đi đến nơi có huyết quang nồng đậm nhất.
Hắn không do dự mà nhấc chân bước vào đó.
Bỗng nhiên.
Một luồng sát ý điên cuồng xuất hiện và xông vào đầu của Tô Trạch.
Trong nhất thời.
Những cảm xúc tiêu cực như cuồng nộ, nôn nóng, tuyệt vọng, thống hận… hiện lên.
Tất cả những mặt tối trong lòng Tô Trạch nháy mắt bị lột trần ra ngoài và bị khuếch đại vô hạn!
Một màu đỏ tươi xuất hiện ở sâu trong đáy mắt hắn, bỗng nhiên cơ thể hắn bộc phát ra một luồng sát ý nồng đậm.
Mặt mũi Tô Trạch bắt đầu méo mó, huyết quang chiếu sáng ở trên cao khiến cho khuôn mặt của hắn lộ vẻ cực kỳ dữ tợn.
Tiểu Thanh cũng như thế, hai mắt nhanh chóng biến thành màu đỏ, phát ra tiếng gào thét khàn khàn.
Tô Trạch hoảng sợ, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ Thụ Nhân bị thứ gì lây nhiễm.
Lực lượng tinh thần của yêu thú cấp B quá mạnh mẽ!
Trước khi nó chết trận, trong đầu vẫn tràn đầy sát ý điên cuồng.
Thứ sát ý này còn lưu lại bên trong cơ thể nó, khi cơ thể nó bị nghiền nát thì sát ý đã bị thả ra ngoài, lúc này mới lây nhiễm sang cho Thụ Nhân.
Nếu hiện giờ Tô Trạch không thể ép được sát ý trong đầu xuống.
Kết quả hắn sẽ biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc giống như Thụ Nhân!
Từ đó hắn sẽ mất đi ý thức tự chủ!
Thế nhưng ngay lúc này.
Trong đan điền của Tô Trạch, hồ nước màu vàng kim sôi sục mạnh mẽ, từng luồng kim quang sáng lên.
Mười lăm phút trôi qua.
Kim quang hiện lên và bất chợt bắn ra từ trong cơ thể hắn!
Đôi mắt Tô Trạch hóa thành mắt hoàng kim và lóe ra hào quang sáng chói.
Kim quang rực rỡ tràn ra, nhanh chóng đuổi hết những huyết quang đang bao phủ Tô Trạch.
Trong tích tắc.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực rút đi như thủy triều.
Hai mắt Tô Trạch hồi phục tỉnh táo, hắn thở dài một cái.
Cả người hắn được bao phủ bởi một tầng kim quang mờ ảo, chúng bảo vệ Tô Trạch ở bên trong một cách vững vàng, tránh cho hắn bị huyết quang quấy phá.
“Không ngờ Long Tượng Tu Thân quyết còn có tác dụng như thế.” Tô Trạch cảm thán một câu.
Lúc này Tiểu Thanh đã hồi phục như cũ, nó sợ hãi co người lại, nhìn bộ xương khổng lồ như ẩn như hiện phía xa với vẻ hoang mang bất ổn.
Tô Trạch được kim quang hộ thể nên hơi to gan hơn, thế nhưng hắn vẫn điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất.
Nếu tình huống có gì không đúng thì hắn sẽ bỏ chạy.
Giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt!
Nhưng hình như Tô Trạch vẫn cực kỳ cẩn thận.
Hỏa Giao đã chết từ lâu, thứ duy nhất có thể uy hiếp được hắn là sát ý điên cuồng kia.
Mười phút trôi qua.
“Tu vi còn thừa: Năm nghìn sáu trăm năm!”
Chính lúc này.
Cơ thể khổng lồ của Hỏa Giao hoàn toàn hiện ra trước mặt Tô Trạch và Tiểu Thanh.
Rõ ràng huyết mạch Long tộc trong cơ thể Hỏa Giao đã tăng đến một mức độ nhất định!
Nó đã có rất nhiều chỗ giống chân long rồi!
Khi đến gần cơ thể oai vũ và hùng tráng dài gần hai mươi mét, tuy nó đã chết nhiều năm nhưng vẫn truyền ra một loại khí thế khiến người ta bị đè nén đến mức hít thở không thông khi tiếp xúc với nó.
Lớp vảy màu lửa đỏ rải rác toàn thân, nhưng đa phần đều đã nát bấy, chỉ một vài miếng còn khá nguyên vẹn đang tỏa ra ánh sáng óng ánh mờ ảo.
Tô Trạch đánh giá bộ xương Hỏa Giao, hắn bất chợt nhíu mày.
Tình trạng lúc chết của Hỏa Giao rất thê thảm, trên người toàn là những lỗ máu và vết thương dữ tợn, máu thịt lòi ra ngoài, máu tươi trong người đã chảy khô.
Toàn bộ móng vuốt ở bốn chi đã biến dạng, râu rồng bị cuốn ngược, sừng dài trên đỉnh đầu cũng bị bẻ gãy.
Trên đầu lâu to lớn, hai con mắt to trợn trừng tròn xoe, bên trong tràn ngập cảm xúc điên cuồng và không cam lòng.
Cơ thể của Tiểu Thanh khẽ run, nó cảm nhận được một nỗi sợ hãi toát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Trong giới yêu thú, sự áp chế của huyết mạch và cấp bậc càng rõ ràng.
Nhưng Tô Trạch là nhân loại nên hắn sẽ không cảm nhận rõ đến thế, cùng lắm chỉ cảm thấy con Hỏa Giao này rất là oai dũng và khí phách mà thôi.
Chẳng qua trạng thái lúc chết của nó bây giờ thật sự không hề có liên quan đến hai chữ khí phách…
Hắn không câu giờ nữa mà tiếp tục mở công năng thu hồi.
“Máu thịt của yêu thú cấp B cao giai (tinh hoa bị thất thoát nghiêm trọng), có thể thu hồi tu vi năm năm!”
“Mảnh xương nhỏ của yêu thú cấp B cao giai (tinh hoa bị thất thoát nghiêm trọng), có thể thu hồi tu vi năm năm!”
“Răng nanh của yêu thú cấp B cao giai, có thể thu hồi tu vi một nghìn năm trăm năm!”
“Gân cốt của yêu thú cấp B cao giai (tinh hoa bị thất thoát nghiêm trọng), có thể thu hồi tu vi ba trăm năm!”
“Yêu thú cấp B cao giai...”
Mỗi chuỗi các tin tức thu hồi hiện ra trước mắt Tô Trạch.
Ngoài răng nanh vẫn được gìn giữ xem như hoàn chỉnh thì phần lớn những món khác đều đã bị thất thoát rất nhiều tinh hoa, giá trị cũng giảm thấp xuống rất nhiều.
Tuy nhiên, chất lượng cũng không bằng số lượng!
Dựa theo đánh giá của bản thân Tô Trạch, sau khi thu hồi toàn bộ hài cốt của con Hỏa Giao này, tu vi của hắn ít nhất có thể tăng lên hai vạn tám nghìn năm!
Nhiều tu vi đến vậy, nếu như số Tô Trạch không may mắn thì có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể tích được.
Mà bây giờ, chỉ cần hắn vung tay một cái là đã có được tu vi rồi.
Mũi chân Tô Trạch điểm nhẹ, nhảy vút lên trên cơ thể bị tàn phá của Hỏa Giao.