Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 771 - Chương 771: Không Trở Về Được Nữa! Thuật Man Thiên

Chương 771: Không trở về được nữa! Thuật Man Thiên Chương 771: Không trở về được nữa! Thuật Man Thiên

Công pháp của Thái Huyền môn tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

Cho nên tiêu diệt nguyên thần Ôn Thừa Càn trước mới là lựa chọn đúng đắn!

Ngay khi bàn tay hắn sắp rơi xuống đầu nguyên thần của Ôn Thừa Càn.

“Ầm!”

Tạo vật đỉnh khẽ rung lên.

Những đợt sóng vô hình lại xuất hiện.

Gần như ngay lập tức, lão giả áo choàng đỏ nổ tung, hóa thành một chút ánh sáng đỏ bay đi.

Đồng thời, đợt sóng lại tẩy rửa nguyên thần vẫn đang đờ đẫn kia, đảm bảo trong đó không còn lại bất kì cấm chế gì nữa!

Sau nhiều lần thúc đẩy tạo vật đỉnh.

Tô Trạch thu tay lại, phun ra một ngụm khí độc, sắc mặt hơi tái nhợt.

Dùng tạo vật đỉnh thật sự tiêu hao quá nhiều!

Mới dùng có một lúc mà đã tiêu hao hết một phần mười linh lực!

Cái này mà dùng trong chiến đấu, e là phát động một cái là đã có thể ép khô chính mình!

Nhưng mà, hiệu quả cũng rất tuyệt.

Lão giả áo đỏ đó vừa nhìn là biế tu vi bất phàm, lại còn là cấm chế trên nguyên thân, nhưng lại bị xóa bỏ nhẹ nhàng.

Ánh mắt Tô Trạch lấp lánh, ánh sáng vàng rực rỡ tới mức như muốn tràn ra ngoài.

Trong lòng hắn ấp ủ suy đoán khiến người ta kinh ngạc.

Vẫn còn chưa chắc chắn, sau khi sưu hồn mới có thể chắc chắn được.

Tô Trạch lấy nguyên thần trong đỉnh ra, hít một hơi thật sâu, thần niệm trào ra mãnh liệt, thăm dò vào nguyên thần trong lòng bàn tay!

Chỉ một lúc.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nguyên bản của Ôn Thừa Càn bây giờ giống như một tên ngốc, nhưng phản ứng cơ bản thì vẫn có.

Nỗi đau sưu hồn khiến khuôn mặt hắn trở nên hung dữ, hồn quang lấp lóe, gần như nổ tung ngay tại chỗ.

Ánh sáng màu tím kịp thời xuất hiện, bảo phủ xung quanh và duy trì hồn thể ổn định.

Cùng lúc đó.

Trong đầu Tô trạch hiện ra một lượng lớn tin tức trong kí ức!

Những ngọn núi tiên hùng vĩ bồng bềnh trên bầu trời , những cung điện nguy nga, một người tu sĩ có tu vi làm rung chuyển đất trời...

Đó là một chốn tiên cảnh, ở đó Địa Tiên phổ biến như củ cải trắng ven đường, thiên tiếp ở khắp nơi, đến cả chân tiên bên trên Thiên Tiên cũng thường xuyên xuất hiện!

Ôn Thừa Càn… Đông Phương Thần Châu… Thái Huyền môn… Một trăm linh tám chủ phong… Thái Ất Kim Tiên… Luyện tập… Bí cảnh…”

Ánh mắt Tô Trach nghiêm nghị, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hắn nhẹ giọng tự nói, thốt ra từng từ khóa một.

Đến cuối cùng.

Tất cả kết hợp với nhau thành một từ.

“Tiên giới!!!”

Sau một thời gian dài.

Tô Trạch thăm dò hết tin tức trong nguyên thần Ôn Thừa Càn.

“Bộp” một tiếng.

Tiện tay bóp nát nguyên thần trong tay.

“Bọn họ vậy mà lại tới từ tiên giới!”

Tô Trạch cau mày, khó mà tin vào đáp án này.

Theo thông tin được biết trước đó, giữa tiên giới và phàm giới, chỉ có một lối đi qua cánh cổng thanh đồng khổng lồ!

Nhưng trước đó Hoa Dung địa tiên đã tìm ra vết nứt không gian, xâm nhập được nửa người vào phàm giới.

Bây giờ lại có đệ tử Thái Huyền môn thông qua bí cảnh mà tiếp xúc với tu sĩ phàm giới như mình!

Cuối cùng sẽ có những việc khác thường xuất hiện.

Đột nhiên.

Tô Trạch nghĩ đến một điều, sau lưng lạnh toát, trên cánh tay nổi da gà dày đặc.

Không kịp nghĩ ngợi gì nữa.

Hắn phát động linh lực, cả ngoài sáng lên, xuất hiện ở biên giới sa mạc, nhìn hư không bên ngoài sa mạc, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra.

Trong kí ức của Ôn Thừa Càn, toàn bộ đều là những việc ở tiên giới.

Tiến vào bí cảnh cũng là vào từ biên giới khu vực Đông Phương Thần Châu vào.

Mà mình lại vào từ hư không tàn tích Thiên đình ở phàm giới.

Lối vào khác biệt nhưng mục đích lại giống nhau!

Nhưng sinh vật ngưng ụ từ đại trận trước đó từng nói một câu.

Nói mình sẽ không bao giờ có thể đi ra khỏi đó…

Xâu chuỗi tất cả các manh mối lại, Tô Trạch một khả năng đáng kinh ngạc.

Nhìn lên biên giới sa mạc ở phía trước.

Do dự hồi lâu.

Tô Trạch cuối cùng hạ quyết tâm.

Bước ra một bước.

Đưa một nửa người ra khỏi sa mạc, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh hoàn toàn mới.

Không phải khoảng không tăm tối rộng lớn.

Mà là… Dãy núi mênh mông bát ngát!!!

Linh lực trời đất nồng đậm vô cùng, tùy ý hít vào một ngụm, thậm chí cảm thấy như cơ thể nhảy lên vì vui sướng!

Giữa dãy núi xuất hiện động tĩnh lạ.

Một con rắn lớn dài hàng vạn mét, không, chính xác là giao long xuất hiện!

Hơi thở rất mạnh mẽ, ít nhất phải ở trình độ Hợp Đạo đỉnh phong!

Càng xa hơn, hung thú cành mạnh hơn xuất hiện!

Nhìn thấy tất cả trước mặt đều là hỉnh ảnh của phái vùng hoang dã!

Đương nhiên giống y như nơi hoang dã của tiên giới trong trí nhớ của Ôn Thừa Càn!!!

Trước mắt là… tiên giới!

Con ngươi Tô Trạch đột nhiêm co lại, theo bản năng mà rụt chân về trong sa mạc.

Hai tay hắn khẽ run lên, nhéo mạnh một cái vào cánh tay, cảm thấy được sự đau đớn, chắn chắn rằng mình không phải đang nằm mơ.

Tiên giới!

Bên ngoài sa mạc là tiên giới!

Không phải khoảng không của phàm giới!

Mình… Thật sự đã vào trong tiên giới!

Suy đoán trong lòng Tô Trạch được xác nhận, thân thể chấn động, nhất thời không thể tin được sự thật này.

Thật sự quá vội vàng!

Hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Ở phàm giới vẫn còn nhiều việc chưa xử lý, rất nhiều tiền bối và bạn tốt còn chưa được báo tin.

Kết quả lại ù ù cạc cạc đi đến cổng chính của tiên giới!

Cho dù Tô Trạch đã trải qua sóng to gió lớn, lúc xử lí chuyện luôn rất tỉnh táo.

Lúc này cũng không thể giữ được bình tĩnh.

“Mẹ nó nữa, đây là chuyện gì vậy?”

Một tiếng gầm nhỏ vang lên trong sa mạc.

.....

Sau một lúc.

Tô Trạch bình tĩnh trở lại.

Không tỉnh táo cũng chẳng còn cách nào.

Sự thật không thể thay đổi.

Hắn đã đi lượn một vòng lớn.

Mỗi chỗ biên giới sa mạc hắn đi qua, cảnh tượng phía sau đều giống nhau, đều là một nơi của nơi hoang dã.

Hơi thở trong đó hoàn toàn khác so với phàm giới.

Đó rõ ràng là tiên giới.

“Không quay lại được nữa rồi.”

Tô Trạch nhìn sa mạc trước mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Rất nhanh.

Ánh mắt Tô Trạch khôi phục lại vẻ kiên định.

Nhập gia tùy tục.

Tiên giới mình sớm muộn gì cũng muốn đến.

Cha mẹ mình, năm đó rất có thể đã vào trong tiên giới!

Chấp niệm lớn nhất của Tô Trạch khi tu hành đó là có thể tìm thấy cha mẹ đã bị mất tích.

Bình Luận (0)
Comment