Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 770 - Chương 770: Được Chết Trong Tay Ta Đúng Là Phúc Khí Của Ngươi, Sưu Hồn, Tiên Giới

Chương 770: Được chết trong tay ta đúng là phúc khí của ngươi, sưu hồn, tiên giới Chương 770: Được chết trong tay ta đúng là phúc khí của ngươi, sưu hồn, tiên giới

Trong mắt Ôn Thừa Càn trừng tròn xoe, đầy tơ máu, từ trong miệng ho ra máu tươi và một ít mảnh nội tạng.

Tô Trạch chán ghét hất tay, ném bay Ôn Thừa Viễn đang bám trên cánh tay ra ngoài.

Chỉ với một cú đấm đã làm cho đệ tử nội môn Hợp Đạo đỉnh phong của Thái Huyền môn Ôn Thừa Càn trọng thương!

Sắc mặt Tô Trạch nghiêm nghị, nhìn Ôn Thừa Càn từ trên xuống dưới, nhưng động tác của tay lại không lại.

Trảm Tiên kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh sáng từ kiếm lấp lóa, trực tiếp chặt đứt tứ chi của hắn, phong tỏa đan điền.

Lại bị trọng thương, Ôn Thừa Viễn đau đớn ai oán kêu lên, sự sợ hãi trong mắt gần như tràn ra ngoài.

Tô Trạch không cho hắn cơ hội thở dốc.

Ba chữ tiên giới vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.

Khiến hắn không thể không cẩn thận.

“Ngươi ban nãy... nói đến là tiên giới!?”

Tô Trạch cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm sắc nhọn dí dưới cổ họng tu sĩ, ánh kiếm lập lòe , có thể chém đầu hắn bất cứ lúc nào.

Mắt Ôn Thừa Càn sáng lên.

Hắn biết tiên giới?

Vậy thì chẳng phải, mình có cơ hội sống sót rồi sao?

Hắn vừa định mở miệng nói.

“Thôi, hỏi cũng vô ích, có quỷ mới biết ngươi nó thật hay giả.”

Tô Trạch lắc đầu, nhàn nhạt nói.

“Xì xì!”

Thanh trường kiếm rút, xuyên qua cổ Ôn Thừa Càn, kiếm khí tuôn ra, cắt đứt toàn bộ sinh lực trong cơ thể hắn.

Trên gương mặt tuấn tú kia xuất hiện những vết máu bị chia năm xẻ bảy như một quả dưa hấu chín.

Ở trong một điểm sáng đang sáng lên.

Một phiên bản thu nhỏ của Ôn Thừa Càn xuất hiện, gương mặt đầy hoảng sợ, vừa mới xuất hiện đã muốn trốn đi mất.

Tô Trạch sớm đã có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không thể nguyên thần của hắn chạy thoát, đưa tay bắt lấy, trực tiếp cầm nguyên thần trong tay.

Trên tay kim quang lấp lánh, sức mạnh áp chế vô song giũ nguyên thần Ôn Thừa Càn ở trên.

“A---”

Ôn Thừa Càn phát ra tiếng kêu thảm thiết, bi thương kêu lên, khuôn mặt hoàn toàn méo xệch.

Sự đau đớn trên nguyên thần vượt xa sự đau đớn trên thể xác, tu sĩ bình thường đều không thể nào chịu nổi được.

Trong tay hắn xuất hiện một tấm phù triện, sáng lên thần quang, chuẩn bị liều mạng.

Tuy nhiên.

Tô Trạch đã phát hiện, mi tâm phát ra ánh sáng màu vàng, một cái đỉnh tròn

ba chân hai tai bay ra.

“Rầm!”

Đỉnh tròn rung động, những đợt sóng vô hình lan rộng ra.

Bùm một tiếng.

Cùng với những âm thanh trầm đục.

Phù triện trong tay Ôn Thừa Càn vỡ nát, năng lượng tinh thần điên cuồng tán phá bừa bãi, đâm thủng nguyên thần hắn mấy lỗ.

Trong thời gian ngắn.

Tiếng kêu thảm thương đã yếu đi rất nhiều.

Nguyên thần Ôn Thừa Ccàn mờ đi rất nhiều, không còn rắn chăc như lúc nãy, lúc sáng lúc tối, chuyển sang trạng thái mờ mờ.

Thủ đoạn cuối cùng thất bại, nguyên thần bị trọng thương.

Tia hi vọng cuối cùng của Ôn Thừa Càn đã biến mất, ánh hắn trở nên u ám, sắc mặt đờ đẫn, trong mắt hiện lên sự chết lặng và không thể tin được.

Hắn cho đến bây giờ vẫn nghĩ không thông.

Một hóa thân của bảo vật sao lại mạnh như thế!

Lúc đối mặt với mình hoàn toàn là trong trạng thái chèn ép!

Thậm chí đến cả lá bùa lấy từ các trưởng lão trong tông môn đều mất hiệu lức!

Hắn còn đang trông cậy vào lá bùa đó để sống sót!

Kết quả bây giờ tốt rồi, chẳng những không có tác dụng, còn khiến nguyên thần của mình bị trọng thương, cho dù có thể sống sót, sau này tu luyện cũng khó có tiến bộ!

Lòng Ôn Thừa Càn như tro tàn, hồn quang càng trở nên ảm đạm.

Cùng lúc đó.

Ánh sáng tím vàng từ chỗ mi tâm Ôn Thừa Càn sáng lên lấp lánh, thần niệm cuồn cuộn tuôn ra, bao phủ lên nguyên thần trong tay.

Ôn Thừa Càn giật mình, ngay lập tức nghĩ xem Tô Trạch muốn làm gì.

Dưới sự chán nản tuyệt vọng, hắn cũng từ bỏ ý định cầu xin tha thứ, cười nhếch mép nói: “Muốn sưu hồn? Nực cười!

Ta là đệ tử nội môn của Thái Huyền môn, nguyên thần đều được các trưởng lão đặt cấm chế!

Nếu như ngươi cưỡng ép sưu hồn, sẽ không đạt được bất cứ chút tin tức nào!”

“Ồ?”

Tô Trạch nhíu lông mày, gật gật đầu: “Ngươi nói không sai, là ta thiếu suy xét.”

Sau đó.

Một cái ngọc đỉnh sứt mẻ xuất hiện trong tay Tô Trạch.

Chính là Tạo Vật đỉnh Thượng cổ đoạt được từ tay Hoa Dung địa tiên!

Sau khoảng thời gian tìm tòi khám phá này, hắn đã biết được một số phương pháp sử dụng Tạo Vật đỉnh.

“Đây... đây là cái gì?”

Ôn Thừa Càn kinh ngạc há hốc mồm, từ trong nguyên thần mà cảm thấy run rẩy.

“Ngươi thật có phúc đấy.” Tô Trach tươi cười: “Cái thứ này còn là lần đầu tiên ta dùng.

Có thể được món bảo bối này của ta giết chết, ngươi kiếp trước chắc cũng phải là Phật sống, ít cũng cứu nửa cái tiên giới.”

Nói xong.

Hắn duỗi đầu ngón tay gõ gõ vào nguyên thần trong lòng bàn tay: “Thả lỏng, không sao đâu, nhịn một chút là ổn rồi.”

Nhìn thấy cái ngọc đỉnh sứt mẻ kia đang tới gần mình.

Ôn Thừa Càn hoảng sợ đến cực độ, muốn mở miệng muốn nói chuyện.

Tô Trạch không cho hắn cơ hội, điều khiển tạo vật đỉnh cho thu vào trong đỉnh

“Rầm!”

Ánh sáng màu vàng sáng lên.

Sắc mặt Tô Trạch trở nên nghiêm túc, cẩn thận từng chút một thúc đẩy tạo vật đỉnh, tẩy rửa và mài rũa nguyên thần trong đỉnh hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần được tẩy rửa.

Thần sắc nguyên thần trong đỉnh lại ngay lập tức trở nên uể oải hơn, trong mắt không còn một tia cảm xúc nào nữa.

Một vệt sáng màu đỏ nhạt sáng lên từ trên nguyên thần, giữ nó ở trong đó.

Bên trong ánh sáng màu đỏ có hơi thở yếu ớt tỏa ra, chính vào lúc đang dao động chầm chậm.

Ngay sau đó.

Ánh sáng đỏ lóe lên, ngưng tụ thành hình người.

Đó là một lão giả mặc áo choàng đỏ.

“Đạo chích phương nào! Dám cả gan sưu hồn đệ tử Thái Huyền môn ta!”

Một tiếng hét lớn vang lên trong đỉnh.

“Cấm chế không?”

Tô Trạch tự lẩm bẩm một mình, hành động không chút do dự, tiếp tục truyền linh lực vào trong tạo vật đỉnh.

Những đợt sóng vô hình nhiễu loạn.

Bóng dáng lão giả mặc áo choàng đỏ gặp trở ngại nên trở nên mờ ảo hơn nhiều.

Sắc mặt hắn thay đổi lớn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đột nhiên xoay người lại, vang tay ra chưởng với nguyên thần phía sau!

Hắn muốn tiêu diệt nguyên thần của Ôn Thừa Càn!

Sau khoảnh khắc vừa rồi, lão giả áo đỏ đã ý thức được cấm chế của mình rất có thể sẽ mất đi hiệu lực!

Bình Luận (0)
Comment