Mình là Hợp Đạo đỉnh phong, phối hợp thêm cùng pháp bảo, đủ để mình chống chịu được.
Người ở đằng sau kia không chắn chắn rồi.
Cứ cho là hắn có thể khống chế những sinh vật Độ Kiếp đó, chỉ sợ cũng không có công phu tấn công mình!
Thậm chí, mình còn có thể phối hợp với những sinh vật Độ Kiếp đó, đánh bại hắn!
Những suy nghĩ trong đầu chuyển biến nhanh chóng, trong mắt lại lần nữa lóe lên ánh sáng.
Trong một thời gian.
Hắn xốc lại tinh thần, tốc độ lại lần nữa tăng lên, lao thẳng trong sa mạc vô biên vô tận.
“Ầm!”
Cảm nhận được hơi thở của Ôn Thừa Càn.
Đại trận ngay lập tức có phản ứng.
Từng bóng người cao lớn bắt đầu ngưng tụ lại, hơi thở ngang tàng tràn ngập ra, khóa chặt từng sợi khí.
Ngay khi Ôn Thừa Càn bước vào sa mạc, Tô Trạch cũng bước vào theo sát ngay sau.
Sau khi tấn thăng đến Hợp Đạo cảnh, tốc độ của hắn đã đạt một tầm cao mới.
Lại thêm đại dương màu vàng kim mênh mông cuồn cuộn, dưới sự duy trì của linh lực còn dư, Tô Trạch tự tin tốc độ không thua kém gì so với cường giả Độ Kiếp!
Nhìn tu sĩ liều mạng chạy trốn phía trước, đôi mắt Tô Trạch lạnh tanh, khóe miệng nở ra nụ cười nhạt.
“Nếu để cho ngươi chạy thoát, vậy một năm tu luyện khổ cực của ta không phải uổn phí rồi sao?”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ánh sáng màu vàng sáng lên.
Dưới chân Tô Trạch xuất hiện vệt sáng lớn màu vàng.
Phóng một bước ra.
Thân hình ngay lập tức xuất hiện sau lưng Ôn Thừa Càn.
Ôn Thừa Càn cảm nhận được hơi thở kia đã gần trong gang tấc, cơ thể run lên, sợ đến mất hồn, trên gương mặt tràn đầy sự khó tin và kinh ngạc!
Sao lại có thể nhanh như vậy!
Hắn không dám nghĩ nhiều, vì đã có tiếng rít chói tai vang lên.
Trong lúc vội vàng.
Hắn xoay người, trong tay xuất hiện một chiếc khiên tinh xảo nhỏ, chặn trước ngực hắn.
“Bùm!”
Một âm thanh như sấm vang bên tai.
Ôn Thừa Càn chỉ cảm thấy có một lực lớn truyền xuống từ hai cánh tay,
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt đứt gãy lạnh lẽo vang lên.
Dưới một cú đánh, hai cánh tay hắn ta bị gãy, bắt đầu uốn cong mềm nhũn, và chiếc khiên trước mặt in vào ngực hắn, làm hắn nổ tung!
“Đây là sức mạnh gì!?”
Sự đau đớn kịch liệt tràn đến, Ôn Thừa Càn cắn răng hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Trên tấm khiên tinh xảo nhỏ, có một vết lõm sâu đặc biệt dễ thấy.
Chính là một quyền ấn!
Xung quanh quyền ấn, là dày đặc vết nứt nhỏ!
Xem cảnh này.
Con ngươi Ôn Thừa Càn đột nhiên co lại, cảm thấy cả thần hồn đều run rẩy.
Tấm khiên trong tay mình, vậy mà lại là linh bảo thượng giai!
Đây vốn là một loại bảo vật phòng ngự, chất liệu cứng rắn, dưới toàn lực chống đỡ nó thậm chí có thể ngăn được một đòn của cường giả Độ Kiếp!
Dưới một quyền của đối phương, đúng là có thể tứ phân ngũ liệt!
Tiếng khí linh phát ra ầm ĩ, quanh quẩn bên tai Ôn Thừa Càn, giống như tiếng chuông tang!
Ôn Thừa Càn đột nhiên tỉnh táo, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, cánh tay đau đớn dữ dội, thậm chí đến cả tiếng linh khí kêu ai oán cũng không để ý đến.
Hắn ngay lập tức phản ứng lại, và đưa ra quyết định.
“Bùm!”
Linh lực phun trào ra, thúc giục tấm khiên bắn ra.
Rơi vào trong linh lực hỗn loạn, năng lượng cuồng bạo chờ trực nổ tung!
Không hề do dự một chút nào.
Ôn Thừa Càn chọn cách tự hủy đi linh bảo thượng giai để cho mình có thời gian chạy trốn!
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên!
Linh lực chói lọi bộc phát, sóng khí trắng xóa dâng lên, giống như sóng thần đẩy ra tứ phía!
Mấy sinh vật Độ Kiếp vừa mới xuất hiện xung quanh hầu hết đều bị vỡ nát, từ đó có thể thấy được uy lực mãnh liệt của linh lực tự nổ.
Ôn Thừa Càn không nhìn hiệu quả của một đòn này, tiếp tục bay đi trong khi ném linh bảo.
Giữa những tia sáng lung linh.
Toàn thân Tô Trạch có kim quang chuyển động quanh, năng lượng dữ dội bắn phá trên người, nhưng đến góc áo cũng không hề động đậy.
“Tên này... cũng thật tàn nhẫn ghê.”
Bóng dáng màu vàng biến mất không thấy đâu nữa, lời nói trôi dạt trong cơn bão linh lực hỗn loạn.
…
Tốc độ của Hợp Đạo rất nhanh.
Nhất là người có tu vi Hợp Đạo đỉnh phong như Ôn Thừa Càn, tốc độ đã nhanh lại càng nhanh hơn.
Vậy nên, biên giới sa mạc rất nhanh đã xuất hiện ở phía trước.
Ôn Thừa Càn nhìn thấy đã sắp đi hết sa mạc, trong mắt cuối cùng cũng sáng lên một tia hy vọng.
Đợi đến lúc mình ra khỏi sa mạc, sẽ ngay lập tức dùng ngọc phù cầu cứu của tông môn, để sư tôn tới cứu viện mình trước.
Có trọng bảo kinh khủng đằng sau kia, không sợ tông môn không phái cường giả đến!
Thậm chí những Kim Tiên kia cũng có thể ra tay!
Về quyền sở hữu bảo vật
Hắn bây giờ không còn nghĩ thêm về chuyện này được nữa, cứ bảo vệ được cái mạng nhỏ mới là chuyện quan trọng nhất!
Ngay lúc Ôn Thừa Càn muốn đi vào biên giới sa mạc.
Một đốm sáng màu vàng xuất hiện phía trước.
Nó nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng người cao lớn.
Sắc mặt Ôn Thừa Càn thay đổi rất lớn, hắn kinh hãi nhìn Tô Trạch đang bình an vô sự, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Dưới sự thôi thúc của mong muốn tồn tại mạnh mẽ.
Hắn đã thốt ra một câu mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra mồm được.
“Ta là đệ tử của Thái Huyền môn, nếu ngươi giết ta, toàn tiên giới sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân!!!”
Nhưng lời vừa nói ra.
Ôn Thừa càn mới phản ứng lại.
Đối phương chỉ là hóa thân của một bảo vật, mình nói với đối phương những lời này, chẳng phải như đàn gảy tai trâu rồi sao!
Nói không chừng ngay cả Thái Huyền môn là gì nó cũng không biết!
Trên thực tế, ý nghĩ của hắn cũng không hoàn toàn sai.
Tô Trạch thật sự không biết Thái Huyền môn là gì.
Nhưng… Hắn biết tiên giới là nơi như nào!
Khi nghe được những lời của Ôn Thừa Càn, uy lực của nắm đấm vừa định đấm ra lập tức yếu đi một chút.
“Bụp” một tiếng.
Ôn Thừa Càn muốn ngăn cản, nhưng không có hiệu quả.
Nắm đấm dẫn động tới sấm sét, ngay lập tức phá vỡ tất cả các thủ đoạn phòng thủ của hắn, đánh thẳng vào ngực hắn!
Phụp!
Nắm đấm giống như là đánh vào đậu hũ, xuyên thẳng qua da thịt, xuyên qua ngực, lộ ra sau lưng!
“Khụ khụ…”