Sự vui mừng vừa mới hiện lên trên khuôn mặt, nhưng lại đột nhiên cứng lại.
Một lực không thể tưởng tượng nổi truyền ra từ trong bàn tay đang nắm kia.
“Bùm” một tiếng.
Bàn tay lớn trực tiếp vỡ ra từng mảnh!
Tô Trạch đắm mình trong quang vũ, tóc bay phấp phơi, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng.
“Đúng thật là… Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi lại cố xông vào…”
Hắn tự mình lẩm nhẩm, nhìn xung quanh một lượt, kim quang trên người đột nhiên sáng lên!
Kim quang chói lóa, phủ lên khắp bầu trời màu vàng kim.
Tô Trạch nhìn Ôn Thừa Càn ở trước mặt, chậm rãi nâng tay phải lên.
Răng rắc.
Có những tia điện quang xuất hiện, lởn vởn trên cánh tay.
Bốn trăm nghìn hạt giống Long Tượng lóe lên kim quang sáng chói, như thể đang cháy lên, sức mạnh liên tục không nghỉ tuôn ra, hội tụ trên cánh tay Tô Trạch!
Sắc mặt Ôn Thừa Càn thay đổi, cảm giác được sự nguy hiểm đang ập đến, lập tức sởn tóc gáy, theo bản năng mà lùi về sau.
Nhưng.
Nắm đấm của Tô Trạch nhìn thì có vẻ chậm rãi, nhưng thực ra lại nhanh như một tia chớp.
“Ầm!”
Một tia chớp vàng xuất hiện!
Môt quyền của Tô Trạch đánh ra, phá tan không gian, từng vết nứt không gian màu đen xuất hiện.
Lôi Đế quyền!
Quyền pháp của Đại Thừa cảnh, được thi triển ra từ tay Tô Trạch, đã cho thấy được uy lực vượt trội của trình độ Hợp Đạo!
“Không ổn!”
Đôi mắt Ôn Thừa Càn lóe lên vẻ sợ hãi.
Hắn nhanh chóng lùi về sau, đồng thời vươn tay chộp một cái, đã tóm được Lâm Tử Huyên trước mặt mình.
“Sư huynh ngươi làm gì vậy?”
Mặt tên đệ tử thấp lùn bắt đầu trắng bệch, trên mặt hiện ra đầy sự hoảng sợ và kinh hãi.
Ôn Thừa Càn không nói chuyện, quay người rời đi với một tốc độ cực nhanh.
Một quyền này, hắn không có lòng tin là hắn có thể chống đỡ được.
Thậm chí hắn có cảm giác rằng, nếu như hắn bị đánh trúng một cách chính diện, rất có thể sẽ chết!
Về phần năm người Lâm Tử Huyên, bọn họ cùng lắm chỉ kéo chân được một lúc, ít nhiều có thể làm tiêu hao một chút uy lực.
Vào thời khắc này.
Cái gì mà tình đồng môn, tất cả đều bị ném ra sau hết.
Tình cảm dù sâu đậm đến đâu, chẳng lẽ còn quan trọng hơn tính mạng của chính mình được sao! ?
“Sư huynh!”
Tiếng kêu lớn vang lên.
Tuy nhiên ngay sau đó đã bị chìm ngập trong tiếng sấm sét vang rền.
Năm nguời Lâm Tử Huyên mỗi người thi triển một cách riêng, gần như đã sử dụng hết tất cả sức mạnh, liều mạng muốn ngăn một quyền này lại.
Hiệu quả là vô cùng nhỏ.
Một sức mạnh lớn bóp lấy cơ thể, thần quang hộ thể trong chốc lát đã vỡ nát.
Sau đó chính là thân xác bọn họ, thậm chí cả thần hồn!
“Bùm bùm bùm…”
Cùng với năm âm thanh bí bách.
Cơ thể năm người Lâm Tử Huyên nổ tung, hóa thành từng đám sương máu, tựa như đóa hoa nở rộ.
Ngay lúc đó có ánh sáng màu đỏ sáng lên, là nguyên thần của bọn họ, sợ hãi đến cực độ, là muốn đào tẩu.
Gương mặt tinh xảo của Lâm Tử Huyên cũng thể nào giữ được vẻ lạnh lùng nữa, ngũ quan vặn vẹo dữ dội, hồn quang lấp lóe, không ngại thiêu bổn nguyên để tăng tốc.
Tuy nhiên.
Một tia kiếm quang lặng lẽ xuất hiện.
“Xì xì.”
Kiếm khí trong chớp mắt đã đâm thủng nguyên thần Lâm Tử Huyên.
Động tác của nàng đơ cứng, biểu cảm trên mặt ngay lập tức đông cứng lại, hiện ra sự hối hận sâu sắc, nhưng lại không còn cơ hội để hối hận nữa.
Bùm một tiếng.
Nguyên thần vỡ vụn.
Nàng chết một cách triệt để, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không còn.
Kiếm quang như chớp, tốc độ vô cùng nhanh, hóa thành một tia sáng lung linh rực rỡ, trong nháy mắt đã xuyên thủng nguyên thần bốn tên tu sĩ khác, tiêu diệt hoàn toàn bọn họ.
Tô Trạch nhẹ nhàng rút ngón tay ra, không thèm nhìn năm tên tu sĩ kia lấy một cái, dời ánh mắt, dán chặt vào Ôn Thừa Càn đang mất phương hướng.
Hắn khi còn ở Hóa Thần cảnh đã có thể đánh giết Hợp Đạo, chưa kể bây giờ hắn đã đột phá đến Hợp Đạo cảnh.
Một quyền giết chế mấy tên Hợp Đạo trung kỳ, lại càng đơn giản hơn.
Trái lại mấy tên tu sĩ chạy trốn, hơi thở khá mạnh, mạnh hơn nhiều so với Hợp Đạo đỉnh phong bình thường!
Thậm chí so với những Hợp Đạo đỉnh phong mà Tô Trạch từng nhìn thấy thì thực lực của đối phương là mạnh nhất!
Rốt cuộc là tu sĩ đến từ đâu?
Đến Hợp Đạo đỉnh phong của thiên cung cũng không có hơi thở mạnh như đối phương.
Tô Trạch nhíu nhíu mày, nhấc chân lên, cất một bước rồi không thấy bóng dáng đâu nữa,
…
Sắc mặt Ôn Thừa Càn tái nhợt, trong mắt chứa đầy sự kinh hãi cùng hoảng sơk.
Hơi thở của năm người sư muội ban nãy đã đồng loạt biến mất rồi!
Trong trường hợp này, không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là chết rồi ......
Đó hẳn là năm tên Hợp Đạo!
Hơn nữa không phải Hợp Đạo bình thường, đều là người nổi bật trong những đệ tử ngoại môn, thực lực cũng không tính là yếu, đều có hi vọng trở thành đệ tử nội môn.
Nếu không hắn đã không dẫn họ ra ngoài luyện tập.
Cho dù là mình, liệu có thể đánh bại bọn họ chỉ bằng một đòn?
Rất khó!
Một đòn đánh bại, và chỉ tốn một chút ít thời gian để giết chết bọn họ, đó là do có sự khác biệt về bản chất.
Ôn Thừa Càn hiểu rất rõ điều này, vậy nên trong lòng càng bắt đầu hoảng sợ.
Cũng may là chạy nhanh.
Nếu không, rất có thể sẽ bị lật thuyền xuống mương ở chỗ này!
Ôn Thừa Càn mừng thầm trong bụng, vừa định thở phào một hơi, bỗng nhiên lại cảm giác được điều gì đó.
Người hắn cứng đờ, khó khăn quay đầu, nhìn về phía sau.
Kim quang thuần túy xuất hiện sau lưng hắn.
Có trong có một bóng người, đang đạp trên thủy triều vàng kim mà đi tới đây
“Đáng chết!”
Cơ mặt của Ôn Thừa Càn không ngừng run rẩy, cảm nhận cảm giác bí bách vô đối, cơ thể lạnh toát, tóc gáy dựng cả lên.
Tốc độ của hắn thuộc hạng nhất trong số những tu sĩ Hợp Đạo, gần như đã đạt tới cực hạn.
Đồng thời hắn cũng đã chạy trước một lúc, theo lý sẽ không thể bị đuổi kịp được.
Nhưng sự thật là… Thứ ben trong kim quang sau lưng một thoáng đã đuôi kịp mình!
Ôn Thừa Càn nhìn về sa mạc rộng vô biên trước mặt, trong mắt hiện lên một tia hi vọng.
Chỉ cần vào được sa mạc là ổn!
Ở trong đó có tồn tại trận địa lớn, thực lực càng mạnh, xuất hiện sinh vật lại càng mạnh!