Ngọc Sinh Tử Âm Dương phía trên lại không bị tổn hại nhưng bị chấn động mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.
Ở phía xa.
Ôn Thừa Càn chú ý đến ngọc Sinh Tử Âm Dương bắn ra, ánh mắt chuyển động, định ra tay.
Ngay sau đó.
Một đôi bàn tay lớn vươn ra từ lôi hải, lập tức bắt được, sau đó chui lại vào trong lôi hải.
Động tác của Ôn Thừa Càn cứng đờ, vô cùng ngạc nhiên sững sờ.
“Cũng tốt, đợi lát nữa hai người cùng bắt được, đỡ cho ta lại phải đi tìm.”
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Không có ai ghét việc mình có nhiều bảo vật cả.
Ngọc Sinh Tử Âm Dương không quý giá bằng bảo vật hóa hình kia nhưng cũng xem như là bảo vật hiếm có.
Có thể lấy nhiều hơn một thứ, cớ gì không lấy chứ?
…
Cùng lúc đó.
Trong thiên kiếp.
Tô Trạch tiện tay thu ngọc Sinh Tử Âm Dương vào trong vòng tay càn khôn.
Thứ này được coi là thứ quý giá thứ hai trong thôn Tàn Lão.
Trước kia hắn đã chuẩn bị để lấy được nó trước khi rời đi.
Hiện giờ ra tay lấy về cũng là chuyện bất ngờ, nhưng cũng nằm trong kế hoạch.
“Ầm!”
Sấm chớp đánh xuống, bao phủ lấy thân hình hắn.
“Rầm” một tiếng rất lớn.
Thân hình Tô Trạch lao ra ngoài, dùng một quyền đập nát nó.
Toàn thân hắn chìm trong ánh vàng, tựa như được vàng ròng rèn đúc thành, đường cong cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, trong đó có lực lượng ngập trời đang cuộn trào.
Nếu để cho Ôn Thừa Càn thấy được cảnh này thì sợ là sẽ trợn đến rớt cả tròng mắt.
Thiên kiếp, không hề tạo thành bất cứ vết thương nào cho Tô Trạch!
Thậm chí khí tức của hắn còn đang âm thầm tăng lên, từng bước tiến lên cấp bậc cao hơn!
“Thời gian quá lâu.”
Tiếng nói nhỏ xen lẫn trong tiếng sấm chớp.
Tô Trạch nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh. Lôi hải không hề yếu đi mà ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cần phải đẩy nhanh tiến độ lên.
Ánh vàng trong mắt Tô Trạch lóe lên, hạ quyết tâm.
Ngay sau đó.
“Gừ!”
Tiếng rống trầm thấp như xuyên qua năm tháng dài rộng, âm u quanh quẩn trong dòng sông thời gian.
Kim quang sáng chói nở rộ, trong nháy mắt che phủ lên điện quang của lôi hải!
Ầm!
Tiếng vang nặng nề xuất hiện.
Không phải tiếng sấm chớp.
Nơi phát ra… là ở trên đầu một con cự tượng đỉnh thiên lập địa, có đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời!
Nó đột nhiên xuất hiện giữa lôi hải, chậm rãi nâng một chân như cột trụ kình thiên lên, hung hăng đạp vào trong thiên kiếp!
Rầm một tiếng.
Hư không chấn động, từng vết nứt không gian to lớn xuất hiện.
Lôi hải nổ tung, hóa thành quang vũ đầy trời nhẹ nhàng rơi xuống!
Thiên kiếp đã bị một con voi đạp vỡ!!!
“Xuất hiện rồi! Chân thân xuất hiện!”
Ôn Thừa Càn bị cảnh tượng trước mắt làm rúng động, cơ thể run lên, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ, nhịn không được mở miệng gầm nhẹ một tiếng.
Nhìn con cự tượng lấp lánh ánh vàng, nhìn những đường vân bí ẩn phức tạp và huyền ảo trên cơ thể nó, cảm nhận khí tức kinh khủng kia…
Ôn Thừa Càn và sáu đệ tử Thái Huyền môn đều cảm thấy linh hồn mình chấn động, run rẩy, có một loại sợ hãi khó diễn tả xuất hiện!
Nhưng ngay sau đó.
Nỗi hoảng sợ trong mắt Ôn Thừa Càn hóa thành niềm vui mừng điên cuồng.
Dị tượng càng đáng sợ thì càng chứng tỏ bảo vật kia rất quý giá!
Ôn Thừa Càn bỗng nhiên cảm thấy lúc trước mình đã đánh giá thấp bảo vật kia, hiện giờ xem ra rất có khả năng là bảo vật từ cấp độ Kim Tiên trở lên!
Thời gian suy yếu gì đó, không quan tâm được nhiều như vậy!
Cơ duyên lớn hiện ra trước mặt, còn do dự cái gì nữa!
“Đi theo ta!”
Hắn gầm lên một tiếng, giương tay vồ lên, một cỗ cự lực trực tiếp bao bọc mang theo năm người Lâm Tử Huyên vọt đến!
Thôn Tàn Lão đã thành vùng đất chết, lớp sương mù dày đặc cũng biến mất nên tự nhiên áp chế thần niệm trước đó cũng không còn tồn tại.
Thần niệm của Tô Trạch càn quét ra, sau khi xác định thiên kiếp kia thật sự biến mất thì ánh mắt chuyển hướng.
Vào lúc hắn định rời khỏi đây để tìm hiểu tình trạng hiện giờ của Tuyết lão nhân thì mấy bóng người lóe lên, ngăn cản trước mặt hắn.
“Tất cả dùng toàn lực cho ta, không được để hắn rời khỏi đây!”
Khuôn mặt Ôn Thừa Càn có hơi dữ tợn, dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Trong lòng năm người Lâm Tử Huyên run lên, căn bản không dám chống đối lại mệnh lệnh của hắn, lập tức phong tỏa tứ phía.
Từng sợi khí khóa chặt Tô Trạch, các hướng xung quanh đều bị phong tỏa, nghiễm nhiên đó là dáng vẻ trong một tình huống không thể tránh khỏi.
Tô Trạch cau mày, nhìn Ôn Thừa Càn đứng trước mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, càng khiến cho sát khí trong hắn nổi lên đùng đùng, ý định giết người bộc lộ ra mãnh liệt.
Tuyết lão đầu không rõ sống chết, hắn vốn đã rất buồn phiền.
Bây giờ lại còn bị cản đường.
Đặc biệt là… Người ngăn cản mình còn có khả năng từng xung đột với lão Tuyết, cứ coi như bọn họ không có, để bọn họ có thể tồn tại thì lão Tuyết cũng đã phải trải qua một trận đại chiến!
Tuyết lão đầu coi Tô Trạch như người nhà, Tô Trạch đương nhiên cũng đối đãi như vậy với lão Tuyết.
Trong lúc đang hơi hơi suy nghĩ.
Hai mắt Tô Trạch nhíu lại, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng, không có chút tình cảm nào, Ôn Thừa Càn nhìn thấy ánh mắt đó, giống như đang nhìn người chết vậy!
“Cùng nhau ra tay!”
Ôn Thừa Càn lờ mờ cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Thế nhưng, dưới sự thôi thúc của lòng tham, bây giờ trong đầu hắn chỉ có làm thế nào để lấy được “bảo vật”.
“Ầm!”
Ánh sáng chói lóa rực rỡ xuất hiện.
Sáu tên đệ tử Thái Huyêng Môn tu vi Hợp Đạo đồng thời ra tay, mỗi người thi triển một thủ đoạn riêng, gió lớn nổi lên dữ dội, hung hãn đánh về phía Tô Trạch!
Trong chớp mắt.
Bóng dáng Tô Trạch bị bao phủ, không thể nhìn rõ tình hình.
Ôn Thừa Càn hít một hơi thật sâu, cố gắng để làm cho sự kích động của mình được kiềm chế lại.
Ngay sau đó.
Bóng người hắn vừa lóe lên, dướn người lên phía trước, dơ tay chộp lấy ánh sáng trước mặt.
Có đạo vận huyền diệu chảy giữa các ngón tay, với ý nghĩ trốn tránh, thể phải nắm lấy bóng người kia trong lòng bàn tay.
“Thành công rồi!”
Bàn tay lớn do linh lực ngưng tụ mà thành đã bẻ đám ánh sáng vỡ vụn, đồng thời nắm chặt bóng người trong lòng bàn tay!