Năm tên đệ tử ngoại môn ở bên cạnh nghe được lười này thì cả người chấn động, trên mặt hiện lên sự chấn động, kinh hãi.
Bọn họ cũng biết truyền thuyết về bảo vật xuất thế.
Sau khi được Ôn Thừa Càn nhắc nhở thì lập tức phản ứng lại được là có chuyện gì xảy ra!
Tên đệ tử béo lùn hô lên một tiếng, nhưng như ý thức được điều gì đó nên ngậm mồm lại ngay, nhìn Ôn Thừa Càn một cách khẩn trương.
Lúc hắn quay đầu nhìn lại thì vừa hay nhìn thấy ánh mắt Ôn Thừa Càn lướt qua người mình.
Cả người tên đệ tử béo lùn run lên, trong mắt toàn là sự hoảng loạn.
“Sư huynh, ta không có ý đó. “ Hắn thấy hơi sợ, lo lắng rằng sẽ bị hiểu nhầm là bản thân tơ tưởng đến bảo vật đó.
“Không sao.”
Ôn Thừa Càn mỉm cười nhẹ nhàng: “Mọi tu sĩ đều có sự tham lam, chỉ là nếu có thể khống chế được dục vọng tham lam của mình, hiểu được bản thân đứng ở đâu là được rồi!”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng thì hắn nhấn mạnh hơn, giống như đang cảnh báo những đệ tử khác.
“Dạ dạ dạ.”
Tên đệ tử béo lùn gật đầu lia lịa.
Sắc mặt của Lâm Tử Huyên và bốn tên đệ tử rất phức tạp, vẫn cảm thấy mặc dù Ôn Thừa Càn trước mặt mình luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân nhưng lại hoàn toàn khác hẳn với người ôn tồn lễ độ trước kia.
Đương nhiên là suy nghĩ này chỉ dám nói thầm trong lòng, không thể nói ra được.
Không khí nhất thời rất áp lực.
Ôn Thừa Càn không nói một lời, năm người đám Lâm Tử Huyên cũng câm mồm ngậm miệng. .
“Ầm ầm!”
Tiếng sấm vẫn ầm ầm bên tai.
Mây chứa thiên kiếp giăng kín trên trời, khiến mặt đất phía dưới lờ mờ u ám.
Tia chớp lóe lên liên tục, lập lòe chiếu sáng mặt đất.
Vẻ mặt Ôn Thừa Càn dưới ánh chớp lập lòe trông vô cùng quỷ dị.
Năm tên đệ tử ngoại môn ngày càng lo lắng không yên, hoàn toàn không biết được bản thân sắp phải đối mặt với điều gì.
Trong lúc tuyến phòng ngự tâm lý của bọn họ sắp sửa sụp đổ.
“Không phải khẩn trương quá như thế đâu.”
Thì Ôn Thừa Càn mở miệng.
“Bảo vật đó xuất thế, thì phải trải qua thiên kiếp mới được xem là viên mãn.
Ta vừa mới giao đấu với nó, quả thật là nó có thể ngăn cản một kích mà ta tùy tiện đánh ra, thực lực quả thật rất mạnh, vượt qua thiên kiếp là chuyện không cần phải bàn cãi.
Nhưng sau khi vượt qua thiên kiếp thì nó sẽ có một đoạn thời gian suy yếu!
Lúc đó, chính là cơ hội!
Giá trị của nó, ít nhất cũng là bảo vật cỡ Kim Tiên.
Đó là cơ duyên, cơ duyên cực lớn.”
Hắn càng nói bảo vật đó có giá trí lớn, thì năm người đám Lâm Tử Huyên càng khẩn trương hơn.
Nhưng cũng vào lúc này.
Ôn Thừa Càn lại đổi giọng: “Sư huynh ta cũng không ích kỷ như thế đâu, lần lịch luyện này các ngươi cũng đã phải trả giá rất nhiều.
Thế này đi, chúng ta cùng nhau liên thủ, lấy được bảo vật đó, bảo vật thuộc về ta còn những thứ thuộc về ta trong năm năm tiếp theo mà tông môn phân cho thì đều cho các ngươi hết.
Đồng thời đợi sau khi ta trở thành đệ tử chân truyền thì sẽ giúp các ngươi trở thành đệ tử nội môn, cũng sẽ tự mình chỉ dẫn cho các ngươi những vấn đề mà các ngươi không hiểu trong tu luyện.
Thấy sao?”
“Thế nào rồi?” Hai chữ lạnh nhạt này lọt vào trong tai đám Lâm Tử Huyên giống như tiếng sấm nổ vang.
Đãi ngộ rất tốt.
Trong ba năm Ôn Thừa Càn ở Thái Huyền môn đã trở thành đệ tử nội môn, hướng dẫn tu hành.
Nếu là lúc trước thì bọn họ sẽ đồng ý không chút do dự, không chần chừ chút nào.
Nhưng bây giờ…
Sau khi trải qua chuyện trước đó, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có sự xa cách và nghi kỵ với Ôn Thừa Càn đang ở trước mặt.
Với tính cách của Ôn Thừa Càn, sau đó sẽ thật sự như lời hắn nói, thực hiện từng cái mà hắn đã hứa sao?
Rất khó nói.
Thậm chí bọn họ có một loại trực giác rằng những điều kiện đó đa số sẽ không được thực hiện.
Nhưng trong lòng Lâm Tử Huyên càng rõ ràng hơn.
Lúc này có đồng ý hay không, thật ra là không phải do bọn họ.
Nếu không đồng ý thì trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ôn sư huynh khách sáo quá! Sao phải cần nhiều điều kiện như vậy. Nếu không phải sư huynh dẫn theo bọn ta thì sao chúng ta có thể phát hiện ra cái bí cảnh này được, lại làm sao phát hiện ra được trọng bảo. Hơn nữa trọng bảo cũng là do sư huynh phát hiện ra trước, lẽ ra tất cả nên là của sư huynh. Chúng ta có thể giúp đỡ được sư huynh đã là chuyện rất tốt rồi, làm sao còn cần sư huynh chia phần chứ!”
Con ngươi của đệ tử mập mạp đảo một vòng, vội vàng nói.
“Nói rất đúng, có thể giúp đỡ được sư huynh cũng rất tốt…”
Các đệ tử khác đều phản ứng lại, nhao nhao mở miệng nói.
Lâm Tử Huyên vẫn giữ im lặng, không lên tiếng nói gì, như đã đồng ý.
Ôn Thừa Càn liếc nhìn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, gật đầu đáp: “Thứ gì nên cho các ngươi thì vẫn cho các ngươi. Đã như vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, chờ thiên kiếp chấm dứt, trước tiên là vây quanh trọng bảo kia, đừng để cho nó chạy ra ngoài!”
“Vâng.”
Các đệ tử ngoại môn liên tục gật đầu.
Ôn Thừa Càn rất vừa lòng, xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn thiên kiếp ở phía xa, ánh mắt càng trở nên nóng rực hơn.
Cho dù hóa thân kia có thực lực không tầm thường.
Nhưng sau khi trải qua thiên kiếp mạnh mẽ như vậy, thực lực có thể tồn tại được bao nhiêu?
Lại càng không cần phải nói đến sáu người Hợp Đạo bên mình liên thủ lại, thực lực tăng đáng kể, sao có thể để nó chạy thoát được!
Cơ duyên sẽ là của mình!
…
Trên thôn Tàn Lão.
Tiếng đùng đoàng không ngừng, phạm vi thiên kiếp đang mở rộng ra, rất nhiều lôi đình đánh vào trong thôn, phá hủy từng căn nhà nhỏ.
Thân thể tiều tụy gào thét lên, hóa thành một đám sương đen, cố gắng chạy trốn.
“Ầm!”
Khí tức trên thân nó dẫn động thiên kiếp.
Âm khí kia vốn tương khắc với dương cương của thiên lôi, đã mất đi căn nhà bảo vệ, khí cơ bại lộ, đương nhiên sẽ bị thiên kiếp để mắt đến.
Lôi đình to lớn như ngọn núi giáng từ trên trời xuống, bao phủ chúng nó lại.
Nhất thời.
Cả thôn Tàn Lão hóa thành tro bụi chỉ trong tích khắc.
Cùng biến mất là một thi thể tiền bối đại năng.
Cây nhỏ ở cổng thôn tan thành tro bụi.