“Ầm!”
Trong thoáng chốc.
Tiếng sấm vang dội, ánh điện lóe lên chiếu sáng cả khu vực ẩn cư.
Thiên kiếp phải đợi một lúc nữa mới bắt đầu.
Nhưng Tô Trạch lại chủ động xông vào, nên thiên kiếp bắt đầu sớm hơn!
Từng tia sấm sét như núi bổ xuống người hắn, nhưng không thể tạo nên chút tổn thương nào.
Vì để đẩy nhanh tốc độ.
Trong cơ thể Tô Trạch bộc phát lực cắn nuốt kinh người, chủ động hấp thu sấm sét xung quanh vào trong cơ thể mình!
Chính vì hành động này nên thiên kiếp càng thêm thịnh nộ!
Ầm!
Biển sấm sét bao phủ lấy hắn, không còn thấy rõ được người hắn nữa.
Ở bên dưới.
Ôn Thừa Càn cùng mấy tên đệ tử Thái Huyền môn ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đăm đăm nhìn biển sấm sét ở trên, trên mặt viết đầy mấy chữ sợ hãi và kinh hoàng.
Nhất là năm người đám Lâm Tử Huyên, khuôn mặt dại ra, khiếp sợ tột cùng.
Vừa nãy từ lúc Ôn Thừa Càn vươn tay ra cho tới khi cánh tay bị bẻ gãy, bọn họ đều thấy rõ mười mươi!
Ôn sư huynh thế mà lại không phải là đối thủ của sinh vật đó!
Đó rốt cuộc là thứ gì thế?
“Ầm!”
Tiếng sấm ầm vang chấn động khắp chốn, quét sạch cả khu vực ẩn cư.
Tiếng vang đó đã khiến Lâm Tử Huyên và mấy tên đệ tử hồi thần trở lại.
Sấm sét trên bầu trời vẫn ầm ầm không ngớt, tia chớp lóe lên, mây chứa thiên kiếp vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng, thiên kiếp cũng dần mở rộng phạm vi.
Từng thớ khí điên cuồng giáng xuống, mơ hồ như muốn nhốt đám tu sĩ ở phía dưới lại.
Sắc mặt Ôn Thừa Càn và đám đệ tử của Thái Huyền môn thay đổi nhanh chóng.
Không thể tiếp tục ở đây nữa!
Một khi bọn họ bị thiên kiếp nhốt lại thì bọn họ cũng bị kéo vào trong hàng ngũ độ kiếp.
Nhất là Ôn Thừa Càn có tu vi ở cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong, nếu như độ kiếp thì sẽ phải trải qua thiên kiếp của Độ Kiếp.
Thật ra hắn cũng có thể độ kiếp rồi nhưng không định độ kiếp luôn bây giờ.
Căn cơ của hắn vẫn chưa luyện thuần thục, nếu như tùy tiện đột phá thì sẽ bất lợi với việc tu hành sau này của hắn.
Những đệ tử khác cũng vậy, bọn họ không có ý định độ kiếp luôn bây giờ.
“Ầm!”
Cột sét to lớn lóe lên.
Tia chớp sáng rực chiếu sáng cả vùng đất phía dưới.
Mà lúc này bóng dáng của sáu tên đệ tử còn lại của Thái Huyền môn cũng không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bọn họ lần lượt rời khỏi đó, xuất hiện ở nơi rất xa, sắc mặt phức tạp nhìn về phía thiên kiếp trên bầu trời phía trên thôn Tàn Lão.
“Ôn. . . Ôn sư huynh.”
Đột nhiên.
Một giọng nói mang theo sự thấp thỏm không yên vang lên.
Đám Lâm Tử Huyên đều phải thay đổi sắc mặt, vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy Ôn Thừa Càn xuất hiện bên cạnh rồi.
“. . . Sư huynh.”
Bởi vì hành động bỏ rơi bọn họ để chạy trốn của Ôn Thừa Càn lúc trước đã khiến cho cảm nhận của năm đệ tử ngoại môn với vị sư huynh này xuống thấp nhanh chóng.
Hình tượng mà Ôn Thừa Càn đắp nặn lên lúc trước giờ đây đều sụp đổ hết.
Hắn chú ý đến ánh mắt của đám Lâm Tử Huyên.
Ôn Thừa Càn dừng bước, nơi đáy mắt lóe lên một tia chết chóc.
Chẳng qua trong giờ phút này.
Hắn còn có tính toán khác, trên mặt hiện lên nụ cười ‘ấm áp’, gật gật đầu nói: “Vết thương thế nào rồi?”
Vừa nói Ôn Thừa Càn vừa đưa mấy viên đan dược cho bọn họ.
“Mỗi người đều ăn một viên, có lợi cho vết thương của mọi người.”
“Linh Diệu đan kìa!”
Mấy tên đệ tử ngoại môn đều nhận ra đan dược trong tay hắn là gì, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm vui sướng điên cuồng.
Đây là thứ mà phòng đan dược của Thái Huyền môn hài lòng nhất.
Là đan dược tốt nhất để hồi phục vết thương cho các tu sĩ ở dưới Đại Thừa!
Thời gian hấp thu thuốc ngắn, thời gian duy trì công dụng của thuốc lại dài, có thể nói là khiến vết thương gần như biến mất.
Mấu chốt là Linh Diệu đan chỉ cho đệ tử nội môn sử dụng.
Đám đệ tử ngoại môn bọn họ muốn có để giữ mạng cũng không được.
Mà Ôn Thừa Càn lại trực tiếp lấy ra năm viên!
Nhìn cảnh này.
Cái gì mà bỏ lại bọn họ rồi bỏ chạy, cái gì mà bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Bây giờ việc chữa thương để hồi phục thực lực mới là quan trọng nhất!
Thực lực bị hao tổn thì có thể khiến bọn họ táng thân nơi này.
Đối mặt với nguy cơ thì chuyện lúc trước cũng chẳng quan trọng là bao.
“Cảm ơn sư huynh.”
Hành động của hai tên đệ tử bị trọng thương là nhanh nhất, nhanh chóng cảm ơn rồi lấy một Linh Diệu đan cho vào miệng.
Linh Diệu đan đúng là không phụ tiếng thơm, hiệu quả rất nhanh chóng.
Vệt đen trong miệng vết thương của hai tên đệ tử bị trọng thương nặng dần tản hết, vết thương khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sắc mặt cũng hồng hào trở lại, thậm chí đến hơi thở cũng mơ hồ tăng lên không ít, giống như muốn đột phá vậy!
Thấy như thế thì hai tên đệ tử khác cũng không nhẫn nại nổi nữa, sau khi cảm ơn Ôn Thừa Càn một cách vội vàng thì lấy đan dược bắt đầu trị thương ngay.
“Sư muội, ngươi cầm đi.”
Ánh mắt Ôn Thừa Càn chuyển đến trên người Lâm Tử Huyên từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, nhìn khuôn mặt tinh xảo lộ ra sự nhợt nhạt thì bày ra vẻ đau lòng, nhẹ nhàng nói:
“Sư muội. . .”
Cả người Lâm Tử Huyên run lên, trong lòng chỉ thấy rét lạnh.
Nói thật thì nàng chẳng cần đồ của tên đạo đức giả này.
Nhưng mà. . . tình thế không thuận theo người.
Hơn nữa nàng chú ý đến sự âm trầm ẩn dưới nụ cười của Ôn Thừa Càn, trong lòng lại càng căng thẳng hơn.
Nếu như nàng không lấy đan dược thì có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.
Loại trực giác này trước nay không hề sai.
Lâm Tử Huyên không do dự nữa, cố nở nụ cười, vươn tay nhận đan dược, nhẹ giọng cảm ơn.
“Cảm ơn sư huynh.”
“Ừ.”
Ôn Thừa Càn hài lòng gật đầu.
“Ầm!”
Tiếng sấm càng chói tai hơn lại vang lên.
Ở nơi xa.
Thiên kiếp càng ngày càng điên cuồng hơn, chỉ mơ hồ thấy được một bóng dáng như ẩn như hiện.
“Sư huynh, cái thứ đó là gì thế, là tu sĩ ạ?”
Một tên đệ tử thấp lùn béo mập khẽ hỏi.
“Không phải. “ Ôn Thừa Càn lắc đầu, trong mắt lóe lên tia sáng: “Là bảo vật, bảo vật vô giá!”