Thế thì bảo vật ở sâu trong đó càng khó có được!
Đương nhiên là bảo vật vô cùng quý giá rồi!
Nếu không thì cũng không dẫn đến thiên kiếp kinh khủng như thế rồi!
Lửa nóng trong mắt Ôn Thừa Càn càng ngày càng lớn, trong lòng tràn đầy sự điên cuồng và nóng bỏng.
Chỉ cần lấy được bảo vật trong ánh sáng màu vàng kim đó thì lần lịch luyện này hắn lời to rồi!
Cho dù là giữ lại cho bản thân hắn dùng hay là trực tiếp đổi lấy bảo vật khác thì cũng đều tốt cả!
Có bảo vật nhường này rồi thì cái gì mà thi đấu trong nội môn, đám thiên kiêu thiên tài kia đều không phải là đối thủ của hắn!
Đến lúc đó thì người trở thành đệ tử chân truyền nhất định sẽ là hắn!
Ôn Thừa Càn càng suy nghĩ thì càng thêm kích động, thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn từ trên người mình.
Nhất định phải lấy được bảo vật đó!
Sự tàn khốc lóe lên trong đôi mắt hắn, cũng không thèm quan tâm đến đám Lâm Tử Huyên nữa, cả người nóng lên rồi hóa thành một tia sáng phi thẳng về phía tứ hợp viện cách đó không xa .
Đám Lâm Tử Huyên còn chưa biết thế nào, cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ nhìn thấy Ôn Thừa Càn như gió lốc lướt qua.
. . .
Bên trong tứ hợp viện.
Cả người Tô Trạch chìm trong ánh sáng màu vàng kim, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy dày đặc toàn mây chứa thiên kiếp, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chẳng có chút sợ sệt nào cả.
Uy thế của thiên kiếp rất lớn.
Đã vượt xa thiên kiếp của Hợp Đạo bình thường.
Nếu đổi thành một tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong khác thì chỉ cần một tia sét trong lôi kiếp giáng xuống thôi cũng có thể đánh bọn họ thành tro.
Chẳng qua chuyện này đối với Tô Trạch.
Thì vẫn khá dễ dàng.
Kích hoạt bốn trăm nghìn hạt giống Long Tượng, khiến cơ thể của hắn cường tráng đến độ có một không hai.
Lại càng không cần nói đến thần tuyền Sinh Mệnh trong đan điền lúc nào cũng tuôn ra tinh khí của sinh mạng.
Chỉ cần không phải là vết thương trí mạng thì hắn đều có thể phục hồi một cách nhanh chóng, sao lại sợ thiên kiếp được.
Nhưng ngay lúc Tô Trạch chuyên tâm chuẩn bị ứng phó với thiên kiếp.
Vút.
Một tiếng xé gió vang lên.
Tô Trạch giật giật vành tai, quay đầu nhìn lại thì đúng lúc nhìn thấy Ôn Thừa Càn vừa xuất hiện ở ngoài sân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Thừa Càn ngẩn ngơ mất một lúc, nhìn Tô Trạch cả người chìm trong ánh sáng màu vàng kim đang đứng trong sân, trong mắt hiện lên mơ màng.
Chuyện gì thế này?
Trong lúc không ý thức được.
Bởi vì suy nghĩ ai đến trước thì người đó được nên hắn đã quả quyết là bên trong bí cảnh trừ bọn họ ra thì không có tu sĩ nào khác.
Thế nên ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là. . .
Thứ ở trước mặt hắn là bảo vật sau khi đã hóa hình!
Việc này cũng không thể trách hắn có suy nghĩ khác thường như thế.
Trên thực tế thì có rất nhiều bảo vật quý giá có cấp bậc cao đều có khả năng hóa hình.
Thậm chí trình độ hóa hình càng cao, càng chân thực thì càng chứng minh được bảo vật đó càng mạnh mẽ quý giá!
Trong nháy mắt Ôn Thừa Càn nhận ra điều này thì sự tham lam trong mắt càng thêm rực cháy.
Quả thật là nhặt được bảo vật rồi!
Tô Trạch vừa nhìn Ôn Thừa Càn vừa nhíu mày.
Ánh mắt đó. . . khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hình như đối phương coi hắn như một món bảo vật, dục vọng và tham lam tràn đầy đó khiến trong lòng Tô Trạch rét lạnh một đợt.
Ánh mắt hắn đảo qua.
Thực lực Hợp Đạo đỉnh phong.
Nhìn nhìn cái tên vừa xông vào.
Ánh mắt Tô Trạch đột nhiên lạnh hẳn xuống, sát khí lạnh buốt tựa như nhập cả vào xương tủy.
Cảm nhận được sát khí lạnh băng đó.
Ôn Thừa Càn chẳng những không hoảng sợ mà càng thêm hưng phấn.
Hóa hình hoàn thiện như thế này, hơi thở giống hệt với tu sĩ bình thường, quả thực là giống hệt với tu sĩ tu luyện nhiều năm!
Quý giá quá!
Thật sự là quý giá quá!
Đây là cơ duyên, cơ duyên lớn mà!
Không nghĩ đến lần xuống núi lịch luyện này lại có được thu hoạch lớn đến thế!
“Ầm ầm ầm!”
Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt của Ôn Thừa Càn, sự tham lam lại càng không thể che giấu.
Tiếng cười kích động vang lên.
Ôn Thừa Càn không nén được lớn tiếng cười to, trực tiếp vươn tay về phía bóng dáng ở trong ánh sáng màu vàng kim.
. . .
“Thịch” một tiếng.
Âm thanh va chạm trầm thấp vang lên.
Hai mắt Ôn Thừa Càn trợn to, con ngươi co lại một cách đột ngột, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hai bàn tay mình.
Cổ tay gãy nát, vặn vẹo một cách quỷ dị, xương trắng rạch nát cả da, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả tay hắn.
Hắn cứng nhắc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Tô Trạch không có biểu cảm gì ở trước mặt, trong mặt hiện lên sự sợ hãi.
Cho đến khi đau đớn truyền đến.
Thì Ôn Thừa Càn mới hồi thần trở lại, sợ hãi khôn cùng.
Hóa thân của bảo vật đó. . . lại có thể nhẹ nhàng đánh gãy tay hắn chỉ bằng một quyền?
Chuyện gì thế này?
Tu vi của hắn đã là Hợp Đạo đỉnh phong, cũng chỉ còn một bước nữa thôi là tới Độ Kiếp, cơ thể cũng trải qua đủ loại gọt giũa!
Thế mà.
Hai tay chạm nhau, kẻ chịu nhục lại là hắn ư?
Không thể nào!
Ôn Thừa Càn biết rất rõ thực lực của bản thân, đừng nói là Hợp Đạo, cho dù là những Độ Kiếp tán tu ở ngoài kia gặp phải hắn cũng phải nhượng bộ ba phần.
Càng không cần nói đến những tu sĩ ở cảnh giới Hợp Đạo thông thường!
Là một trong những đệ tử nội môn có thực lực số một số hai của Thái Huyền môn, hắn có vốn liếng để tự tin.
Nhưng mà.
Cổ tay bị bẻ gãy đã cho hắn một cái bạt tai đau điếng!
Tô Trạch nhìn vẻ mặt dại ra của Ôn Thừa Càn, sự chán ghét trong mắt càng tăng thêm.
Lại là một thằng cha tự cao tự đại.
Bây giờ hắn không có thời gian để ý tới đối phương.
Thiên kiếp chuẩn bị bắt đầu rồi.
Hắn phải nắm chắc thời gian vượt qua thiên kiếp rồi còn ra khỏi chỗ này đi xem lão Tuyết thế nào rồi nữa.
Nếu lão Tuyết mà gặp bất trắc.
Thì mấy tên trước mặt hắn này. . .
Tô Trạch nén lại ý muốn chém giết trong lòng, ánh sáng màu vàng kim lóe lên, hóa thành một cột sáng phi thẳng vào trong mây chứa thiên kiếp!