Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 763 - Chương 763: Thiên Kiếp! Trọng Bảo Xuất Thế

Chương 763: Thiên kiếp! Trọng bảo xuất thế Chương 763: Thiên kiếp! Trọng bảo xuất thế

Chí dương chí cương, có thể tịnh hóa tất cả những vật dơ bẩn trên thế gian.

Mặc dù Tô Trạch nắm chắc quy tắc đánh của sét, nhưng uy lực chắc chắn là không đủ, không thể nào mạnh bằng thiên lôi thật sự.

Vậy nên.

Đột phá Hợp Đạo, dẫn động thiên kiếp.

Chính là cách thoát thân.

Một khi thiên kiếp xuất hiện, thôn cũ tàn tạ này sẽ nằm ở trung tâm thiên kiếp, sẽ bị phá hủy gần hết.

Trước đó, đây chính là điều mà Tô Trạch lo lắng.

Nhưng bây giờ, thật sự là không quan tâm được nhiều như vậy!

Không một chút do dự.

Tô Trạch vừa mới nảy ra suy nghĩ, những tu vi còn thừa bắt đầu hạ xuống với một tốc độ khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Vô số linh lực tinh thuần xuất hiện không theo quy tắc nào trong kinh mạch.

Cũng dưới sự dẫn dắt, truyền tới hạt giống Long Tượng bên trong.

Răng rắc răng rắc….

Dưới lớp vỏ vỡ vụn, kim quang chói mắt nổ mà bắn ra.

Tiếng vỡ vụn một khắc cũng không dừng lại, đã có không biết bao nhiêu hạt giống Long Tượng đã bị kich hoạt, sức mạnh to lớn tràn vào trong cả cơ thể Tô Trạch.

“Ầm ầm!”

Tiếng sấm trầm thấp truyền ra từ trong cơ thể Tô Trạch.

Đại dương màu vàng trong đan điền bắt đầu cuồn cuộn mở rộng ra, tựa như một đại dương thật sự.

Hai trăm tám mươi nghìn hạt… Hai trăm chín mươi nghìn hạt …Ba trăm ngàn hạt…

Một lượng lớn tu vi được truyện, hạt giống Long Tượng đã tăng lên bằng đơn vị chục nghìn.

Tu vi của Tô Trach cũng đạt tới Hóa Thần đỉnh phong.

Bây giờ hắn muốn tìm kiếm cực hạn của Hóa Thần, sau đó mới chọn dẫn động thiên kiếp.

Cuối cùng.

Khi hạt giống Long Tượng đạt tới số lượng bốn triệu hạt.

Xuất hiện cảm giác sưng tấy đã lâu.

Giai đoạn Hóa Thần có khả năng kích hoạt hạt giống Long Tượng đến cực hạn!

“Tu vi còn thừa: Một trăm ba mươi tỷ!”

Phải tốn số tu vi còn thừa là một trăm ba mươi tỷ!

Bốn trăm ngàn hạt giống Long Tượng!

Kim quang rộng lớn đột nhiên bộc phát ra từ trên người Tô Trạch, xông thẳng đến Vân Tiêu.

Trong một thời gian ngắn.

Trong thôn cũ tàn tạ bị bao phủ bởi làn sương màu đen, một vệt kim quang xông tới phá màn sương đen, làm cho mọi thứ trở nên dễ thấy hơn.

Kim quang như cuộn sóng lớn, mãnh liệt, dữ dội, xua tan hết sương mù màu đen.

Tô Trạch kích hoạt Long Tượng Tu Thân quyết, cũng không còn đè nén sự xúc động trong cơ thể nữa.

“Ầm.”

Tiếng sấm nặng nề truyền đến từ hư không.

Ngay lập tức.

Mây sét dày đặc nổi lên.

Điện quang li nhi lít nhít xuyên qua đâm mây tai kiếp, mỗi đường diện quang đều dài vạn mé, hủy diệt hết những thứ truyền ra từ trong đó, uy lực trùng trùng mà lan ra, tràn đến toàn bộ nơi ân cư.

“Gầm!”

Trong thôn Tàn Lão, vang lên một tiếng gào thét.

Dường như là đang thu hút sự chú ý của thiên kiếp.

“Ầm ầm!!!”

Một đợt sét lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao trùm lên thân thể tiều tụy ở dưới kia.

Âm thanh ầm ầm kinh khủng vang lên, xua an hết sương mù màu đen xung quanh!

Dưới sự rửa tội của thiên lôi.

Cơ thể kia không có chút năng lực phản kháng nào, giãy dụa rồi hóa thành một đám tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

“Thiên... Thiên kiếp!!!”

Một tiếng hô hoảng sợ vang lên.

Lâm Tử Huyên sắc mặt trắng bệch, nhìn lên đám tro tàn trước mặt, giọng nói run rẩy, trên giương mặt lộ ra vẻ chấn kinh và hoảng sợ khó tả.

“Tại sao lại có thiên kiếp?”

Chẳng lẽ là Ôn sư huynh muốn đột phá lên Đại Thừa!?

Suy nghĩ vừa mới nảy lên.

“Mau nhìn, Ôn sư huynh ở kia kìa!”

Một tên đệ tử chỉ vào nơi cách đó không xa, la lớn.

Lập tức, mấy đệ tử còn lại thuận thao hướng ngón tay hắn chỉ mà nhin, quả nhiên thấy sắc mặt của Ôn Thừa Càn cũng tái nhợt không kém.

Trên người hắn đầy vết máu, bên hông còn có một vết thương dữ dội, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy cái xương sường bị gãy, cùng với trái tim đang đập chậm rãi bên trong.

Nửa thi thể khô héo đổ dưới chân hắn.

Quả nhiên, Ôn Thừa Càn vừa mới giải quyết hết một thi thể.

Nghe thấy tiếng động bên này.

Ôn Thừa Càn đi tới với đôi mắt đỏ hoe, chú ý tới Lâm Tử Huyên và các đệ tử ở cách đó không xa.

Sự kinh ngạc hiện ra.

Vậy mà vẫn còn sống?

Vốn dĩ tưởng rằng không có sự bảo vệ của mình những đệ tử ngoại môn này phải sớm chết rồi mới đúng.

Không ngờ rằng vẫn còn vài người sống.

Ngón tay Ôn Thừa Càn khẽ run lên, đột nhiên nghĩ tới một việc.

Nếu bọn họ còn sống sót ra ngoài, thì việc mình vứt bỏ bọn họ sẽ bị truyền ra, vậy thì mình không phải sẽ mất hết thanh danh sao?

Hắn có vẻ rất coi trong danh tiếng của mình.

Đặc biệt là… Có thể sẽ bị mấy tên đối thủ kia cười nhạo!

Đến lúc đó biết để mặt mũi ở đâu?

Trong chớp mắt.

Sát khí lạnh như băng đột nhiên nổi lên.

“Ầm ầm!”

Nhưng mà, tiếng sấm đánh đã àm đứt đoạn suy nghĩ của hắn.

Kim quang chói mắt sáng lên từ chỗ tứ hợp viện sâu trong thôn, trong nháy mắt đã lan ra, bao trùm lấy bọn họ.

Những bóng dáng lang thang trong thôn như gặp phải kẻ thù, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hoàng hiếm thấy, họ biến thành từng bóng đen nhỏ xông vào từng tiểu viện.

“Rầm rầm!”

Cánh của gỗ mục nát đầy bụi đóng sầm lại, làm bụi bặm mù mịt.

Tiếng gào thét đầy hoảng sợ lo lắng vang lên.

Sự sợ hãi dâng lên trong lòng theo bản năng.

Không giống với bọn họ.

Sắc mặt Ôn Thừa Càn bắt đầu thay đổi.

Kinh hãi, nghi ngờ, sợ sệt, hung hãn,…

Đến cuối cùng, tất cả đều chuyển biến thành sự mừng rỡ cuồng nhiệt!

Trọng bảo!

Nhất định là trọng bảo xuất thế!

Trong tin đồn, lúc có bảo vật xuất thế thì thiên địa khó dung, sẽ giáng thiên kiếp xuống.

Loại bảo vật mà có thể dẫn thiên kiếp xuống thì ít nhất cũng phải cỡ Chân Tiên, thậm chí có thể là Kim Tiên!

Đối với những tu sĩ Hợp Đạo thì những thứ bảo vật như thế có thể nói là cơ duyên lớn trong đời!

Còn về tu sĩ đột phá dẫn đến thiên kiếp.

Thì Ôn Thừa Càn còn không nghĩ là có chuyện như thế cơ.

Trước khi bí cảnh này bị phát hiện thì hắn đã thăm dò trước rồi, đó là bí cảnh chưa từng bị khai quật, trong đó rất nhiên không thể có những tu sĩ khác được.

Như thế thì chỉ còn thừa lại chuyện bảo vật xuất thế là có khả năng xảy ra nhất thôi!

Nghĩ đến việc ngọc Sinh Tử Âm Dương cũng có thể tùy ý treo ở bên ngoài như thế.

Bình Luận (0)
Comment