Nhưng cũng không xa.
Thôn tổng cộng cũng chỉ có rộng như vậy, từ đầu thôn đến đây, đối với tu sĩ chỉ như khoảng cách một bước chân.
Đặc biệt là những cơ thể đã phục hồi kia, thực lực đều ở thời kì Độ Kiếp, hành động lại càng nhanh lẹ.
Bên ngoài viện đầy sương mù màu đen, Tô Trạch cảm nhận một chút, đã cảm giác cơ thể ớn lạnh, có nguy hại rất lớn đối với tu sĩ.
Thần niệm ngay lập tức bị hạn chế không thể truyền ra xa xung quanh một trượng, hoàn toàn không thể biết được tình hình xung quanh.
Không cần phải nghĩ, những cái thể xác mục nát kia chắc chắn không bị ảnh hưởng gì.
Dưới đủ loại yếu tố bất lợi khác nhau, mức độ nguy hiểm ít nhiều gì thì cũng tăng lên.
Tô Trạch cau mày, nhìn màn sương đen bên ngoài, lòng rối bời.
Không phải là hắn không có cách thoát thân.
Chỉ là làm như vậy, thôn cổ này sẽ bị phá hủy hơn nửa.
Dù sao cũng là nơi ẩn cư của các tiền bối Thiên đình, làm như vậy, trong lòng người hậu bối như mình sẽ ít nhiều cảm thấy hổ thẹn.
…
Trong lúc Tô Trạch đang khó sử.
Ngoài sân.
Ôn Thừa Viễn nhìn thôn sơn nhỏ trước mặt lại lần nữa xuất hiện, sắc mặt tái xanh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Đã trở lại rồi!
Bất luận là đi theo hướng nào, cuối cùng đều sẽ đến đây!
Trong đầu hắn hiện lên một từ ngữ xa xưa
Quỷ đánh tường?
Nhưng đó chỉ là tàn hồn dã quỷ, một thủ đoạn để lừa gạt phàm nhân.
Đối với một tu sĩ Hợp Đạo đỉnh phong như hắn, đáng lẽ phải không ảnh hưởng gì mới đúng!
Thế nhưng bây giờ, hắn lại mãi không thoát ra được!
“Đáng chết!”
Ôn Thừa Càn cắn răng.
Hắn nghe thấy tiếng kênu thảm thiết ban nãy.
Giọng nói rất quen tai, có vẻ như là tên sư đệ xấu xí kia.
Chắc chết mất.
Ôn Thừa Càn biết rõ, thực lực của những quái vật kia rất mạnh, màn sương đen xung quanh lại làm hạn chế thực lực của tu sĩ.
Những đệ tử ngoại môn đó một khi bị duổi kịp, chắc chắn là sẽ chết.
Ngay cả bản thân hắn, nếu tôi cùng một lúc gặp phải nhiều con, hơn nửa là sẽ không có lợi gì.
Nhìn sơn thôn trước mắt.
Ánh mắt Ôn Thừa Càn trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi, xông thẳng vào trong đó.
Không thể đi ra ngoài được, vậy thì vào trong thử xem có chút hi vọng sống nào không!
......
Bên cạnh nàng, còn lại bảy đệ tử.
Trạng thái đều không tốt lắm.
Hai trong số các đệ tử trên người bê bết đầy bết đầy máu, ở phần bụng có vết thương dữ tợn, cơ quan nội tạng bên trong đã biến mất hoàn toàn.
Nói thật loại thương thế như thế này đối với Hợp Đạo không phải vấn đề gì.
Thế nhưng trên vết thương, có một tầng khí màu đen lượn lờ, không ngừng ăn mòn cơ thể bọn họ, không cho bọn họ hồi phục vết thương.
Thậm chí khí màu đen còn ăn mòn cả thần hồn bọn họ.
Nhìn sắc mặt bọn họ, rất nhanh sẽ không chịu nổi nữa.
“Làm sao bây giờ?”
Một giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc vang lên.
“Mau nghĩ cách đi!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta đều sẽ chết! Ôn sư huynh đâu rồi? Hắn ở đâu?”
Những đệ tử tinh thần sắp sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Không phải bọn họ chưa từng trải qua chiến đấu.
Nhưng chiến đấu không có lấy một thắng như hiện tại, lại là điều mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Chưa kể, đối thủ còn là quái vật tử thi có ý thức.
Từng kẻ đều mạnh không tưởng tượng nổi, thủ đoạn sát hại càng tàn nhẫn.
Trước mấy người đồng môn đã chết bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bị xé thành từng mảnh nhỏ, hóa thành huyết thực rồi bị nuốt sống!
“Ta cũng đâu biết phải làm thế nào!”
Giọng nói vang lên bên tai.
Khuôn mặt tinh xảo của Lâm Tử Huyên trở nên vặn vẹo méo mó, giọng nói sắc bén, không còn ngọt ngào dễ nghe như lúc trước/
Đột nhiên.
Nàng chú ý đến thôn Tàn Lão ở không xa, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng đến điên cuồng
“Đi, chúng ta đi vào thôn!”
Nói xong, không đợi những đệ tử khác phản ứng, nàng đã lao tới phía trước.
Những đệ tử khác ban đầu sững sờ.
Nhưng tiếng thét thê lương thảm thiết từ bên cạnh truyền đến, làm cho bọn họ toàn thân run rẩy, sợ hãi đến cực điểm, không còn lo cho những đồng môn bị xuyên thủng lồng ngực kia nữa , chạy như điên về phía thôn tàn cũ!
Thôn Tàn Lão.
Tứ hợp viện.
Tô Trạch ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự nghi hoặc.
Ban nãy…Hình như vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Trong thôn chẳng lẽ còn có các tu sĩ khác?
Hoặc là mình nghe nhầm rồi?
Trong lúc hắn đang hoài nghi.
“A---”
Tiếng hét to đầy hoảng sợ truyền đến tai Tô Trạch.
Thặt sự có các tu sĩ khác.
Lông mày Tô Trạch cau lại, thân hình nhoắng một cái đã xuất hiện ở cổng tứ hợp viện. nhìn ra bên ngoài.
Sao lại có các tu sĩ khác ở đây!?
Có lão Tuyết ở ngoài cửa, lẽ ra không nên có các tu sĩ khác ở đây mới đúng!
Lại nói, cho dù có tu sĩ tình cờ tìm được tàn khu của Thiên đình, lão Tuyết chắc chắn cũng không thể để cho đối phương dễ dàng xông vào mới đúng!
Thế nhưng.
Tiếng kêu thảm thiết bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Trong tiếng kêu ấy có trộn đủ loại cảm xúc, tất nhiên không phải tiếng mà những thi thể mục nát kia có thể phát ra.
Sâu trong đáy mắt Tô Trạch, hiện lên tia sát khí lạnh như băng.
Những tu sĩ kia vậy mà có thể tiến vào trong thôn, vậy lão Tuyết…
Lẽ nào có Đại Thừa ra tay?
Thực lực của lão Tuyết rất mạnh.
Điều này Tô Trạch biết rõ.
Ngay cả hắn cũng không thể ngăn được, chỉ có thể là bên ngoài có Tán Tiên Đại Thừa ra tay với hắn.
“Nhưng rốt cuộc là ai?”
Trong đầu Tô Trạch hiện lên lần lượt từng người, nhưng rất nhanh đều bị bác bỏ.
Có Thái Hư chân nhân ở đây, những tiền bối Đại Thừa đó cho dù trong lòng có ý nghĩ khác, cũng không có cơ hội ra tay với mình.
Tô Trạch càng nghĩ càng thấy khó chịu, trong lòng nổi lên sát khí mạnh mẽ không hiểu nổi.
“Không quan tâm nữa!”
Tuyết lão đầu không rõ sống chết ra sao, hắn không quan tâm được nhiều như vậy.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Một màn sáng mờ xuất hiện.
“Tu vi còn thừa: Hai trăm sáu mươi tỷ.”
Màn sương màu đen bên ngoài, tương tự như tử khí, đều thuộc những vật u ám.
Những thứ này, đều có khắc tinh chung.
Thiên lôi.