Dưới hoàn cảnh bình thường, chỉ những tu sĩ đã đạt đến tu vi nhất định mới có thể hóa đạo, trở về với trời đất khi tọa hóa.”
Kiếm linh nghiêm túc giải thích cho Tô Trạch.
“Vậy thì có vẻ như vị tiền bối họ Lý này đã hóa đạo, thậm chí còn không để lại một cơ thể hoàn chỉnh.”
Tô Trạch gật đầu, lẩm bẩm một mình.
Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Sau khí hóa đạo không để lại xác thịt, vì vậy sẽ không thể phục hồi xác thịt.
Bằng cách này, hắn sẽ tạm thời an toàn khi ở trong tứ hợp viện này.
Nhưng đồng thời, nếu không có xác thịt, hắn sẽ không thể nào thăm dò cơ thể của đối phương bằng thần niệm, sẽ không thể tìm thấy thông tin hữu ích từ Nê Hoàn Cung.
Tô Trạch cau mày, trong đầu lóe lên một tia sáng, quay đầu lại nhìn.
Trên chiếc bàn ở bên cạnh, những miếng ngọc giản nằm rải rác trên bàn.
Trên đó vẫn còn rất nhiều giấy vàng, những thứ đó không phải bình thường vào thời điểm đó, nhưng bây giờ tinh hoa của nó đã trôi đi hết, sắp mục nát.
Tô Trạch bước đến cạnh chiếc bàn, cẩn thận cầm một tờ giấy vàng trên đó kên, ánh mắt quét qua.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Trong đôi mắt của Tô Trạch bừng lên ánh sáng chói lọi, một sự ngạc nhiên nổi lên.
Những điều được ghi lại trên đây là một số linh cảm do Lý tiền bối ghi lại trong quá trình suy diễn công pháp.
Mặc dù có thể không liên quan nhiều đến công pháp hoàn chỉnh.
Nhưng Tô Trạch vẫn chắc chắn rằng bí pháp do Lý tiền bối tạo ra chính là thứ mà hắn đang tìm kiếm!
Ào ào...
Từng tờ giấy vàng xỉn xuất hiện trong tay Tô Trạch.
Hắn cẩn thận đọc những gì được ghi ở trên, ánh sáng trong mắt càng lúc càng rực rỡ.
Rất nhanh sau đó.
Những ghi chép vụn vặt trên trang giấy vàng đã được ghi nhớ.
Tô Trạch quay lại nhìn về phía mấy miếng ngọc giản bên cạnh.
Không do dự.
Thần niệm nhô ra.
“Ầm!”
Trong nháy mắt.
Rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu hắn.
Một âm thanh già nua vang lên, như thể đang lẩm bẩm một mình.
Âm thanh không rõ ràng.
Nhưng có một từ rất rõ ràng.
“Trường sinh...”
Kim quang trong đôi mắt của Tô Trạch lấp lóe, say sưa lĩnh ngộ bí pháp được ghi lai trong đó.
...
Một lúc sau.
Kim quang trong đôi mắt của Tô Trạch lắng lại.
Nhìn ngọc giản trên tay.
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
“Đúng thật là... vô cùng tài tình, lối suy nghĩ quá nghịch thiên!”
Bí pháp của tiền bối họ Lý, con đường trường sinh của hắn, hoàn toàn khác với các tu sĩ khác!
Con đường mà các tu sĩ khác đi theo, mặc dù khác nhau, nhưng về cơ bản đều tuân theo thiên địa đại đạo, cố gắng đi xa hơn trên một đại đạo nào đó, dùng nó để theo đuổi quả trường sinh.
Tuy nhiên.
Tiền bối họ Lý này lại làm với phương pháp ngược lại!
Hắn đã sớm đoán ra rằng đi theo con đường thông thường của phàm giới, sẽ không thể trở thành Địa Tiên, sẽ không thể trường dinh.
Do đó.
Hắn đã chọn một phương pháp khác có thể được nói là kỳ lạ.
Trong lý luận của hắn.
Tu sĩ cả đời đều bó mình tu luyện theo khuôn phép cũ, đều muốn tìm ra phương pháp trường sinh từ đó.
Kết quả đều tồi tệ.
Vậy tại sao không thử từ góc độ phương pháp khác?
Nhiều năm trôi qua như vậy, vô số tu sĩ đều thất bại, nói trắng ra là căn bản không thể được!
Con đường sai, cớ sao lại phải đi?
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng.
Hắn dứt khoát quyết định đi một con đường khác.
Mọi vật trên thế gian đều tồn tại theo quy tắc.
Mà quy tắc…Đương nhiên là do đại đạo trong thiên địa lập ra.
Tuổi họ của sinh mệnh, chính là một trong những quy tắc trong đó.
Trong phàm giới, trường sinh dường như không thuộc về những quy tắc đó.
Sau khi làm sáng tỏ điều này.
Muốn tìm kiếm trường sinh, chỉ có thể không tuân theo quy tắc tuổi thọ của sinh mệnh.
Đương nhiên.
Hắn biết rõ thực lực của mình, căn bản không thể nào một mình chống lại đại đạo của thiên địa.
Chỉ có thể mở ra cách khác.
Dưới sự bao phủ của quy tắc, không ai có thể trường sinh.
Vậy thì đừng đặt mình dưới quy tắc!
Ẩn thân để cho đại đạo của thiên địa bỏ qua sự tồn tại của mình, quy tắc tự nhiên sẽ không có hiệu lực!
Đó…Chính là con đường trường sinh của lão Lý này.
Tô Trạch lấy lại tinh thần, thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp.
Không thể không nói, tư tưởng của vị tiền bối này có hơi không bình thường.
Nói một cách đơn giản, là giống một tên điên.
Tô Trạch không biết con đường của hắn có đúng hay không, có thể trường sinh được hay không.
Cái Tô Trạch muốn không phải kết quả mà là hiệu quả của nó.
Che dấu thiên cơ!
Sai khi thi triển bí pháp, đại đạo trong thiên địa sẽ không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn được, không tồn tại trong ngũ hành, hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với trời đất.
Như vậy…Tô Trạch suy đoán những vị đại thần thông giả kia rất khó có thể đoán ra sự tông tại của mình được.
Đương nhiên, hắn cũng không quá chắc chắn.
Dù sao đại thần thông giả có uy lực cụ thể như thế nào, hắn cũng không rõ, bây giờ chỉ có thể lấy ra hết các thủ đoạn để dùng, dùng đến mức tối đa, giảm nguy hiểm xuống mức nhỏ nhất.
Bí pháp trong ngọc giản cũng không hoàn chỉnh.
Trải qua sự mài mòn của thời gian, có rất nhiều phần trong đó không còn được trọn vẹn.
Lão Lý trước kia cũng không ghi chép hêt toàn bộ bí pháp, hơn nữa bí pháp của bản thân cũng chưa được hoàn thiện một cách tối đa nhất.
Tô Trạch trái lại không lo lắng gì.
Bí pháp không hoàn chỉnh cũng không phải vấn đề gì.
Bây giờ trăm tỷ căn cứ tu vi ở gần, hắn có thể trực tiếp dùng chức năng chữa trị của hệ thống để hoàn thiện tới trình độ mà lão Lý cũng không thể đạt tới được.
“Chuyến này đi đáng lắm.”
Tô Trạch nhẹ giọng tự nói với mình, xoay người đến trước giường, lạy một cái trước tro cốt hình người ở phía trên.
“Hậu bối Thiên đình Tô Trạch, xin lạy tạ tiền bối ở đây!”
Thân thể lão Lý đã hóa đạo trong thiên địa, không còn lại để lại chút dấu vết, không cách nào giữ lại được.
Tô Trạch chỉ có thể hành lễ thăm hỏi.
Sau đó.
Tô Trạch quay người đi ra khỏi nhà chính, đi vào giữa sân.
“Gầm---”
Vừa ra khỏi phòng.
Trong màn sương mù phía xa, truyền đến tiếng gào thét.
Nghe âm thanh dường như không ở gần đây.