Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 760 - Chương 760: Bí Pháp Của Tu Sĩ Họ Lý

Chương 760: Bí pháp của tu sĩ họ Lý Chương 760: Bí pháp của tu sĩ họ Lý

Suy cho cùng thì hắn chỉ mới Hóa Thần đỉnh phong, nếu trực tiếp đối đầu với sinh vật Độ Kiếp đỉnh phong, xác suất cao là như tự dâng mình lên.

Nhưng nếu không đi ra ngoài, chẳng phải đại boss phía sau sẽ càng mạnh hơn sao!?

Tô Trạch cau mày, suy nghĩ trong đầu quay cuồng.

Trảm Tiên kiếm khẽ run lên, một tia kiếm ý mát lạnh xuất hiện.

Tô Trạch bình tĩnh lại ngay lập tức.

“Ngươi quay đầu lại nhìn xem, hình như trong phòng không có động tĩnh gì.”

Giọng của kiếm linh vang lên.

Tô Trạch sững sờ, sau đó quay đầu nhìn lại, quả nhiên căn phòng phía sau lưng là một mảng yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào.

“Grào...”

Còn không đợi Tô Trạch kịp phản ứng.

Bên ngoài sân, một tiếng gầm đầy quỷ dị vang lên.

Trong tích tắc, hắc khí tăng vọt, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thôn cũ tàn tạ, một lần nữa trở về trạng thái giơ tay không thấy năm ngón tay.

Từng bóng người lần lượt xuất hiện trong màn sương mù đen, đôi mắt đỏ rực nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm mục tiêu.

Trong số đó, có một bóng người đứng gần tứ hợp viện nhất quay đầu lại nhìn.

Ánh sáng đỏ rực đầy sát khí sáng lên, khóa chặt Tô Trạch.

Tô Trạch giật mình, không còn chần chừ gì nữa, cơ thể thoắt một cái, trực tiếp đẩy cửa bước vào trong phòng.

Một tiếng bịch vang lên.

Cánh cửa đã đã đóng lại.

Dường như rất sợ nơi này, hoặc là căn phòng này có thể ngăn cách khí tức của Tô Trạch.

Bóng người bên ngoài sân từ từ quay đầu lại, rồi đột ngột biến mất, như thể đã tìm thấy mục tiêu của mình.

“Chết tiệt!”

Sắc mặt của Ôn Thừa Càn rất tệ, cũng không còn giữ được tư thế tách rời trước đó, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và không thể tin được.

Hơn mười đệ tử bên cạnh càng thêm tái nhợt, giống như rơi vào hầm băng, thân thể không ngừng run lên.

Không ai có thể nghĩ đến điều đó.

Ngay khi tay Ôn Thừa Càn vừa mới cầm ngọc Sinh Tử Âm Dương và cố gắng kéo nó xuống, thì đã có xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.

Vậy còn tốt đi.

Nhưng mấu chốt là những thay đổi của sơn thôn nhỏ mới là điều đáng sợ nhất!

Màn sương đen vô biên tỏa ra từ trong thôn.

Trong tình huống rất nhiều tu sĩ Hợp Đạo còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức đã bao bọc bọn họ bên trong.

Sau đó.

Tiếng gầm của một sinh vật không thể giải thích được phát ra từ màn sương đen.

Khí tức đó... rõ ràng là của tu sĩ Độ Kiếp!

Hơn nữa còn là cường giả trong Độ Kiếp!

Trong lòng của Ôn Thừa Càn run lên.

Nếu chỉ là một hoặc hai người thì còn tốt, hắn tự nhận mình có thể xử lý bằng mọi cách, còn có thể đối phó với một người.

Nhưng... Rõ ràng có hàng chục khí tức phát ra từ màn sương đen kia!

Hàng chục cường giả Độ Kiếp!

Đồng thời có thể được cảm nhận từ khí tức đó, chắc chắn không phải là kiểu lương thiện gì, khả năng có thể giao tiếp là cực kỳ thấp.

Rất có thể là thi thể đã chết nhiều năm đã sống lại!

Giờ khắc này, gì mà ngọc Sinh Tử Âm Dương, bảo vật gì đó đều là thứ bỏ đi.

Điều duy nhất bọn họ phải nghĩ lúc này là sống sót thoát khỏi đây!

“Đi!”

Ôn Thừa Thừa nghiêm túc hét lên, cũng không quan tâm đến phong thái gì đó, quay người bay đi theo hướng lúc hắn đến, tốc độ cực kỳ nhanh.

Những đệ tử khác phản ứng cũng không chậm, lập tức quay đầu bỏ đi, liều mạng chạy trốn.

“Sư huynh, chờ chúng ta với!”

Bọn họ biết rằng nếu không có sự bảo vệ của Ôn Thừa Càn, một khi bị đuổi kịp, điều duy nhất chờ đợi bọn họ chính là cái chết.

Tuy nhiên.

Đối mặt với nguy cơ sinh tử.

Mạng sống của mấy đệ tử ngoại môn đã là gì?

Ôn Thừa Càn không quay đầu lại, linh lực bùng nổ, tốc độ liên tục tăng lên, nhanh chóng bỏ xa các đồng môn ở phía sau.

Chỉ cần mình chạy nhanh hơn bọn họ là được rồi.

Ít nhất cũng có thể trì hoãn được một lúc.

Hình bóng duyên dáng của Lâm Tử Huyên đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Ôn Thừa Càn.

Ngay sau đó.

Hắn lắc đầu, xua tan những thứ gây xao nhãng khỏi tâm trí.

Với một thiên tài như minh, sau khi sống sót thì nữ tu như thế nào mà không chứ?

Tại sao lại từ bỏ cả một khu rừng chỉ vì một cái cây trước mặt!?

Đúng là hồ đồ mà!

“Grào...”

Tiếng gầm vang lên.

Sương đen dày đặc.

Từng luồng khí tức đáng sợ đang đến gần.

Ánh mắt của Ôn Thừa Càn rét lạnh, tốc độ lại tăng vọt!

“Sư huynh!”

Có một tiếng hét yếu ớt truyền đến, âm thanh sắc bén không còn dễ nghe như tiếng hót của chim vàng anh nữa.

Đó là giọng của Lâm Tử Huyên.

Ôn Thừa Càn mắt điếc tai ngơ, vùi đầu chạy như điên.

...

“Hả?”

Trong phòng, lông mày Tô Trạch nhíu lại.

Hình như có ai đó đang la hét?

Nhưng ngay lập tức, hắn chuyển sự chú ý sang căn phòng trước mặt.

Keng...

Trảm Tiên kiếm khẽ run lên.

Kiếm quang yếu ớt sáng lên, soi sáng rõ cả căn phòng lờ mờ.

Tô Trạch nhìn xung quanh, cực kỳ thận trọng.

Đại dương vàng óng của đan điền bắt đầu khuấy động, linh lực vô tận đổ vào các kinh mạch, có thể được khai thông bất cứ lúc nào.

Cách bài trí của căn phòng tương tự như những căn phòng bên ngoài, không có gì đặc biệt.

Cùng lắm chính là nó không lộn xộn như vậy.

Trên bàn trà còn có một bộ ấm trà, nắp chén mở hé, tựa như có người uống trà ở đây không lâu.

Tô Trạch thận trọng đi về phía phòng trong, ánh sáng lạnh lẽo của thanh trường kiếm lập lòe, nuốt vào nhả ra ánh sáng, kiếm ý lặng lẽ lan ra.

...

“Đây là...”

Khi Tô Trạch bước vào phòng trong, lại không phát hiện ra bất cứ xác thịt sống lại nào.

Trước mặt ta chỉ có một chiếc giường đơn giản cùng một cái bàn, trên đó có bày vài miếng ngọc giản.

Ánh mắt của Tô Trạch liếc nhìn xung quanh, cuối cùng bị thu hút bởi thứ trên giường.

Chậm rãi bước tới phía trước.

Chỉ thấy trên giường có một lớp dấu vết hình người màu xám đen, như thể có thứ gì đó đã cháy trên đó.

Tô Trạch đã chăm chú nhìn nó, xác định một cách cẩn thận.

“Đó là dấu vết của hóa đạo, tiền bối sống ở đây trước đây hẳn là lúc tạo hóa đã hóa đạo.”

Giọng nói của kiếm linh vang lên.

“Hóa đạo?”

Tô Trạch hỏi.

“Đó là một trạng thái kỳ lạ, cơ thể, thần hồn, đại đạo... tất cả đều hòa nhập trở lại bên trong thiên địa đại đạo, khác hẳn so với việc tọa hóa.

Bình Luận (0)
Comment