Hắn dẫn đầu đi trước, bước chân, dùng tốc độ nhanh nhất ra đến cửa thôn.
Không dễ sinh tồn trong vùng hoang dã.
Lần này bọn họ thắng lợi trở về, rất có thể khiến cho mấy tên của bộ lạc khác nhìn chằm chằm, trực tiếp tiến đến cướp đoạt cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nhưng.
Lúc rất nhiều tráng hán mặc da thú tay cầm vũ khí đi đến cửa thôn, nhìn thấy “Người xa lạ” kia, vẫn không nhịn được sửng sốt.
Chính là.... Một thiếu niên gầy yếu thấp bé!
Thoạt nhìn dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, tay trói gà không chặt, khí tức trên người lại bình thường, có thể nói là không hề uy hiếp.
Nói đơn giản một chút, là tiểu bạch kiểm.
....
Hơn phân nửa là Tô Trạch muốn không đến, bản thân vừa mới lộ diện, đã trực tiếp bị đặt cho cái tên tiểu bạch kiểm.
Về phần dáng người thấp bé gầy yếu, làn da trắng nõn v.v...
Thật sự là so sánh khác biệt quá lớn.
Đám Nhân tộc này sống trong vùng hoang dã, từng người thân hình cao lớn, ít nhất đều trên hai mét, vạm vỡ, giống như là từ nhỏ uống thuốc lớn lên.
Mà Tô Trạch.
Thật ra thân cao đã trên một mét tám, dáng người không tệ, có thể nói là có chút khỏe mạnh.
Nhưng hiệu quả thị giác của Man tộc trước mặt thật sự là kinh người làm sao.
Làn da trắng nõn, đó là hiệu quả kèm theo sau khi tu vi không ngừng tăng lên thôi.
Nhưng mà những cái này, Tô Trạch không rõ lắm, cũng lười để ý.
Hắn chỉ phát hiện mạch khoáng tiên ngọc, chuẩn bị lấy nó đi.
Đúng lúc thôn này lại tọa lạc trên mạch khoáng.
Đều là Nhân tộc, Tô Trạch lại không phải ma đầu khát máu, đối phương không thù không oán với mình, đương nhiên rất khó làm ra chuyện diệt cả thôn đối phương.
Nói đến cùng, chẳng qua hắn là một thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi thôi.
Dù cho trên tay dính không ít máu tươi.
Những đó đều là hạng người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hoặc là đáng chết.
Ít nhiều không giống tình huống hiện tại.
Chú ý tới ánh mắt đề phòng cảnh giác của những người Man tộc trước mặt.
Tô Trạch mỉm cười, phất tay: “Không cần khẩn trương như thế, ta không có ác ý.”
Không ai trở lời hắn.
Lý Võ nhìn Tô Trạch cách đó không xa, ánh mắt ngưng trọng đến cực hạn.
Hắn không giống với các tộc nhân khác, là đi ra ngoài thấy qua cảnh đời.
Trước đó không lâu, lòng mang chí lớn hắn đi đến tiên môn sâu trong vùng hoang dã, hy vọng bái nhập trong đó, nâng cao thực lực của mình.
Nhưng mà.
Chờ hắn trải qua sống chết đến tiên môn, lại bị thông báo căn cốt quá kém, căn cơ đã định hình, đời này tu vi không chút tiến thêm, từ chối ngoài cửa.
Tuy rằng không thể đi vào tiên môn, nhưng hắn cũng có may mắn thấy được một vài tiên nhân trong tiên môn.
Cảm giác mà những thượng tiên đó cho hắn.... giống y như đúc thiếu niên trắng nõn trước mắt!
Thậm chí người trước mắt chỉ có hơn chứ không kém!!!
Cùng lúc đó.
Lão tộc trưởng đang được vây quanh xuất hiện ở bên cạnh Lý Võ, nhìn thấy Tô Trạch, ánh mắt thâm thúy duệ trí ngưng đọng.
Cả đời hắn không đi ra khỏi vùng hoang dã, không thấy qua sóng to gió lớn gì.
Nhưng, vẫn có chút nhãn lực!
Quần áo trên người thiếu niên trước mắt, vừa nhìn thì không phải tồn tại bình thường, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với da thú thậm chí vải thô áo gai trên người bọn họ!
“Tộc trưởng, ngài trở về trước đi, ta đi giải quyết.” Lý Võ thấp giọng nói với lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng ngẩng đầu nhìn Lý Võ, nhạy bén chú ý đến khẩn trương trong mắt, nhất thời hiểu được mọi thứ.
Lý Võ.... Không phải đối thủ của thiếu niên trắng nõn!
Một khi xảy ra chiến đấu, hậu quả rất khó đoán trước!
Lý Võ là hậu bối mà hắn coi trọng nhất, là tộc trưởng tương lai trong lòng hắn, quyết không thể xảy ra ngoài ý muốn.
Bởi vậy.
Lão tộc trưởng lắc đầu, xoay lại nhìn về phía Tô Trạch, lộ ra nụ cười, khom mình hành lễ, với một thái độ cực kỳ tôn kính nói: “Không biết khách quý đến thăm, không tiếp đón từ xa, đừng trách.”
Tiếp theo, đổi giọng nói.
“Không biết.... ngươi có chuyện gì?”
Lời vừa nói ra.
Mắt của mọi người xung quanh trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng làm sao vậy?
Trước đó cho dù là đối mặt đại yêu, lão tộc trưởng cũng chưa từng có chút yếu thế.
Nhưng hiện tại đối mặt một.... Tiểu bạch kiểm, nhưng lại làm ra thái độ này?
Thân thể Lý Võ run rẩy, nắm chặt nắm tay, một cảm giác khuất nhục tự nhiên sinh ra.
Hắn hiểu được lão tộc trưởng đang lo lắng cho mình.
Đủ loại hành động của bọn họ, Tô Trạch đương nhiên thấy toàn bộ ở trong mắt.
Hắn cười, nhìn về phía ông lão kia: “Là thế này....”
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời.
“Gào!”
Một tiếng gầm thét tràn ngập mùi máu tươi truyền đến.
Xa xa trên bầu trời.
Một đám sương mù màu đen dày đặc bay về bên này, tốc độ cực nhanh, cuộn lên từng luồng yêu phong tàn sát bừa bãi, phá tan một mảng rừng rậm lớn!
“Đại yêu!!!”
Lý Võ chú ý tới sương đen kia, đồng tử mạnh mẽ co rút, quay đầu hét lớn: “Mau quay về trong thôn!”
Sắc mặt người chung quanh đại biến, bắt đầu khẩn trương, động tác nhanh chóng trở về trong thôn làng, đứng trên tường bao giản dị, sắc mặt tái nhợt.
Đồng thời yểm hộ lão tộc trưởng rút về, ánh mắt Lý Võ liếc qua, chú ý đến thiếu niên trắng nõn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, giống như bị dọa ngốc rồi.
Nụ cười hiền lành của Tô Trạch trước đó và ngôn ngữ hiện lên trong đầu.
Ánh mắt Lý Võ giãy dụa, còn hét lớn nhắc nhở.
“Đừng đứng ngơ nữa! Mau trốn đi!!!”
Tô Trạch nghe thấy giọng nói của Lý Võ, thu hồi ánh mắt quan sát sương đen đó, nhìn những Man tộc vô cùng khẩn trương, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý.
Hắn không hề động, vẫn đứng tại chỗ.
Lý Võ đi lên tường bao, nhìn thấy Tô Trạch vậy mà vẫn không cử động, lập tức vội nói: “Muốn chết sao!? Đó ít nhất là đại yêu Hóa Thần cảnh, đi mau!”
Lão tộc trưởng cũng mở miệng, kêu Tô Trạch nhanh chóng trốn đi.
Nhưng mà bọn họ đều không kêu Tô Trạch tiến vào thôn làng.
Trong thời cơ quan trọng mấu chốt, thả một người ngoài vào thôn thật sự mạo hiểm, có thể nói ra lời nhắc nhở đã là cực hạn.
Sau khi nói xong.
Bọn họ cũng không quan tâm Tô Trạch, ngẩng đầu nhìn sương đen trong Thiên cung phía xa, vẻ mặt không yên.
Hy vọng chỉ là đi ngang qua.