Tất cả Man tộc đều đang yên lặng cầu nguyện.
Bình thường, Yêu tộc Hóa Thần sẽ không xuất hiện ở đây, cho dù là đến rồi, cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ.
Trừ khi.... Là yêu thú khát máu, lấy tàn sát Nhân tộc làm vui.
Tốt nhất đừng là loại này.
Sương đen đang quay cuồng, mơ hồ có thể nhìn thấy một yêu thú hình sói trong đó, lông đen toàn thân như kim sắt lóe ra hàn quang, ánh mắt hung lệ, thân thể dài mấy trăm trượng.
“Hình như không phải qua bên phía chúng ta.”
Lý Võ thấp giọng nói, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nói ra câu này.
Xa xa trên bầu trời.
Cái mũi đại yêu trong sương đen co rút, dường như ngửi được mùi vị gì, bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu.
Chỉ là liếc mắt một cái.
Lý Võ và tất cả Man tộc như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh như băng, một luồng hàn ý trải rộng toàn thân!
Rất nhiều tráng hán cao khỏe tay lại mềm nhũn, binh khí trong tay rơi xuống mặt đất.
Phụ nữ và trẻ em thì trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khó có thể đứng dậy.
“Tiêu rồi.”
Cả người Lý Võ lạnh lẽo, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Thôn, xong rồi.
Hắn thấy rõ bộ mặt của đại yêu kia.
Là một con ma lang ba đuôi.
Mà lần này bản thân săn bắn trên đường, vừa lúc đánh chết hai con ma lang ba đuôi!
Loại đại yêu này mang thù nhất, bình thường có thể không thèm để ý đám người mình.
Nhưng hiện tại cảm giác được mùi máu tươi của đồng tộc, đương nhiên là muốn trả thù lại ....
“Đáng chết!”
Lý Võ gầm nhẹ, ánh mắt đỏ bừng, tràn đầy không cam lòng, gắt gao nắm lấy trường thương trong tay, cơ bắp cuộn lên, gân xanh lộ ra.
“Liều mạng, chết cũng phải cắn xuống một miếng thịt!” Hắn thấp giọng tự nói.
Dưới tường thành, Tô Trạch quay đầu nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc.
Đối mặt áp bách của yêu thú Hóa Thần, một tu sĩ Kim Đan bình thường, lại còn có ý chí chiến đấu thế này, đúng là hiếm thấy!
Trong lúc suy tư, yêu phong tanh hôi đã gào thét tới.
“Giết tộc nhân ta, quả nhiên là đáng chết!”
Một con sói khổng lồ chui ra từ trong sương đen, sát ý lạnh như băng quét tới.
“Đại nhân, chúng ta nguyện dâng lên huyết thực cung phụng đại nhân, mong đại nhân thứ tội!”
Lão tộc trưởng mở miệng, biểu cảm khẩn trương, sắc mặt trắng bệch.
Từ xưa đến nay Nhân tộc trong vùng hoang dã gặp phải quấy rầy của Yêu tộc.
Trải qua vô số năm tháng dung hòa, Nhân tộc cũng nghĩ ra phương pháp giữ mạng dưới sự uy hiếp của đại yêu.
Dâng lên thật nhiều huyết thực cung cấp cho Yêu tộc hưởng dụng.
Sau khi đối phương vừa lòng, hơn phân nửa sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Yêu tộc cũng hình thành ăn ý, chỉ cần huyết thực đủ, sẽ không thế nào cả.
Đương nhiên rất nhiều lúc, huyết thực trong bộ lạc Nhân tộc là không đủ .
Mà lúc này.... Phải có một bộ phận người phải hy sinh bản thân.
Rất bất đắc dĩ, rất tàn khốc, nhưng không có cách nào khác.
“.... Tộc trưởng!”
Lý Võ nhìn thịt chất cao như núi phía sau, lại nhìn lão tộc trưởng, cực kỳ bất đắc dĩ.
Nắm tay lớn định ra quy tắc.
Đây là đạo lý chung duy nhất trong vùng hoang dã.
Thực lực không ổn, chỉ có thể rơi xuống thành thịt cá trên thớt của cường giả, về phần sống hay chết, chẳng qua ở một ý niệm của cường giả thôi.
Nếu đổi lại là đại yêu khác, còn có thể sẽ đồng ý điều kiện của lão tộc trưởng.
Nhưng.
Đại yêu trước mắt là Tam Vĩ Ma Lang, âm hiểm giảo huyệt nhất, trời sinh tính tàn nhẫn, lại cực kỳ bao che khuyết điểm.
Hiện giờ bản thân săn giết đồng tộc nó, làm sao đối phương có thể dễ dàng buông tha thôn!
Không ngoài dự liệu của Lý Võ.
Phía trên.
Trong sương đen nồng đậm.
Trong mắt đỏ của Tam Vĩ Ma Lang hiện lên một tia châm chọc.
“Con kiến tầm thường, vậy mà cũng dám nói điều kiện với ta? Quả nhiên buồn cười!”
Ánh mắt nó lưu chuyển, tràn đầy không kiên nhẫn, sát tâm mãnh liệt.
Vốn chỉ đi ngang qua mà thôi.
Nếu là bình thường, bộ lạc cỡ này nó mặc kệ không quan tâm, mặc dù là hưng trí đến đây, vậy cũng phải chọn thời gian tốt địa điểm tốt, trêu đùa những Nhân tộc này.
Nhưng mà lúc này, thật sự không có sức lực đó.
Đều giết đi.
Trong lòng nó thầm nghĩ, quét qua một vòng, ánh mắt đột ngột đóng băng, sững sờ nhìn chằm chằm nơi nào đó ở phía dưới.
Đám người lão tộc trưởng rất lâu không đợi được lời đáp của Tam Vĩ Ma Lang, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán càng ngày càng nhiều.
Lý Võ hô hấp nặng nề, nắm chặt cây giáo trong tay, thời khắc chuẩn bị bộc phát ra một kích mạnh nhất đời này.
Bọn họ chậm rãi ngẩng đầu, lại phát hiện Tam Vĩ Ma Lang cũng không nhìn bọn họ.
Mà là nhìn.... thiếu niên trắng nõn ở cửa thôn kia!
Không ổn!
Lý Võ và lão tộc trưởng dường như nháy mắt hiểu được xảy ra chuyện gì.
Tham lam trong ánh mắt đại yêu đó làm không giả được!
Tuy rằng không biết thiếu niên trắng nõn làm sao bị nhìn chằm chằm.
Bọn họ vẫn theo bản năng muốn nhắc nhở đối phương.
Tô Trạch đương nhiên chú ý tới ánh mắt của Tam Vĩ Ma Lang, ngẩng đầu lên, đối mặt nhìn qua không chút băn khoăn.
“Tốt!” Giọng điệu của Tam Vĩ Ma Lang có chút kinh ngạc vui vẻ: “Tinh khí tràn trề như vậy, mùi vị máu thịt nhất định rất tuyệt vời!”
Tô Trạch thu liễm khí tức, một Yêu tộc Hóa Thần như nó, đương nhiên không nhìn ra thực lực của Tô Trạch.
Nhưng loại sinh mệnh lực tràn trề trên người Tô Trạch, lại khiến cho nó chú ý.
Nhất thời.
Tam Vĩ Ma Lang vội không chịu nổi ra tay.
“Vù ---”
Một luồng khí đen giáng xuống từ trên trời, kéo theo một trận cuồng phong, quét tới hướng Tô Trạch.
“Mau tránh ra!”
Lý Võ vận dụng thần niệm, hô to bên tai Tô Trạch.
Nhưng mà.
Tốc độ của khí đen rất nhanh, trong chớp mắt đã bao phủ Tô Trạch.
Tam Vĩ Ma Lang lạnh lùng cười, nhìn Lý Võ trên tường bao.
Kim Đan truyền âm, không giấu được lỗ tai của nó.
Ăn thằng nhóc đó trước, mùi vị nhất định không tệ.
Nó há to miệng, nước miếng như sông nhỏ rơi xuống từ cạnh hàm răng sắc nhọn, cuồng phong tanh hôi phun ra từ yết hầu, muốn trực tiếp nuốt Tô Trạch phía dưới vào trong miệng.
Trong nhất thời, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Sau một lát.
“Hả?”
Tam Vĩ Ma Lang có chút nghi hoặc, ngậm miệng, cúi đầu nhìn đi, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Chỉ nhìn thấy.