Bóng dáng của thiếu niên phía dưới vẫn bất động, lẳng lặng đứng, ngẩng đầu nhìn nó, trên mặt chút không có chút sợ hãi.
Mấu chốt không phải là biểu cảm của đối phương.
Mà là.... cắn nuốt của bản thân vậy mà không có tác dụng??!
Khó hiểu, trong lòng Tam Vĩ Ma Lang sinh ra một cảm giác kỳ quái.
Nhưng mà nó không có cơ hội cân nhắc cẩn thận.
Lúc nó khôi phục lại tinh thần.
Một bóng dáng khổng lồ màu xanh trên bầu trời.
Mảng vảy màu xanh thẫm xếp chặt chẽ có thứ tự trên thân thể cường tráng, lợi trảo lóe ra u quang, trên đầu rồng khổng lồ có hai cái sừng hươu dựng đứng, râu rồng dài hơn mười trượng chậm rãi phất phới, long khí tung hoành.
Một đôi mắt màu vàng xanh, đột nhiên mở ra, ánh mắt khóa chặt trên người Tam Vĩ Ma Lang.
“Long.... . Long tộc!!!”
Toàn thân Tam Vĩ Ma Lang run rẩy, con mắt màu đỏ tươi trừng lớn, không thể tin nhìn chằm chằm Thanh Long trước mặt, âm thanh tràn ngập sợ hãi.
Áp chế trên huyết mạch thì sẽ không xuất hiện sai lầm.
Lại càng không cần nói dáng vẻ của đối phương, căn bản không chút khác biệt với Long tộc độc nhất vô nhị!
Trốn!
Ngay cả không hiểu được làm sao giao long mạnh mẽ này xuất hiện.
Nhưng Tam Vĩ Ma Lang vẫn đưa ra lựa chọn chính xác trong khoảnh khắc đàu tiên.
Nhưng mà.
“Xì xì!”
Thanh quang chợt lóe.
Lợi trảo khổng lồ hung hăng chụp xuống, cào nát đầu sói khổng lồ đó.
Yêu thú Hóa Thần sơ kỳ, đối với Tiểu Thanh sắp đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo, xử lý quả thực dễ như ăn cháo.
Ầm!!
Thân thể khổng lồ mất đi sức sống rơi xuống từ trên trời, đập ra một cái hố to trên mặt đất.
Yên tĩnh.
Trong thôn xóm phía sau Tô Trạch rơi vào một mảng yên tĩnh.
Lý Võ, lão tộc trưởng, và rất nhiều Man tộc ngơ ngác nhìn giao long khổng lồ đó vắt ngang không trung, trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt dại ra, rơi vào trong kinh hãi tột đỉnh.
Không ai biết xảy ra chuyện gì.
Đại yêu lớn mạnh kia, bị giao long bỗng nhiên xuất hiện thoải mái đánh chết.
Thoải mái.... giống như thuận tay bóp chết một con sâu!
Đây là lớn mạnh cỡ nào!
Ngay sau đó.
Cả thôn bừng tỉnh lại, lập tức rơi vào trong tuyệt vọng chân chính.
Tam Vĩ Ma Lang đó không phải bọn họ có thể ứng đối, lại càng không cần nói giao long vừa mới xuất hiện.
Sinh vật lớn mạnh tôn quý này, sẽ để ý chút huyết thực như thôn bọn họ sao?!!
Đáp án, rõ ràng dễ thấy.
Sắc mặt Lý Võ trắng bệch, trong lòng không còn ý chí chiến đấu nữa.
Cùng lúc đó.
Giao long trên bầu trời cử động rồi, con ngươi màu vàng xanh nhìn chăm chú phía dưới, đầu rồng di chuyển xuống phía dưới.
Mục tiêu chính là thôn xóm!
Xong rồi, thật sự xong rồi.
Suy nghĩ tương tự hiện lên trong lòng Lý Võ và mọi người.
Nhưng lúc đầu rồng gần tới mặt đất.
Phương hướng cũng xảy ra nghiêng lệch.
Giao long lớn mạnh lại khủng bố đó, lại vươn đầu đến trước mặt thiếu niên trắng nõn, trong con ngươi vàng xanh hiện ra.... . biểu cảm vui mừng?!
Giống như đứa trẻ làm được một chuyện tốt, tìm đến trước mặt người lớn muốn được khen thưởng!!?
Tô Trạch lộ ra nụ cười, vỗ Tiểu Thanh, tán thưởng nói: “Thực lực Tiểu Thanh càng ngày càng mạnh, không khác biệt quá lớn với chân long trong truyền thuyết.”
“Hì hì....” Thân thể Tiểu Thanh bắt đầu thu nhỏ lại, đầu dùng sức cọ bàn tay Tô Trạch, hiển nhiên rất vui vẻ.
“Được rồi được rồi.”
Tô Trạch vừa vỗ đầu Tiểu Thanh, vừa quay đầu đi, nhìn về phía mọi người ngây ra như phỗng tren tường bao, cười mở miệng.
“Chúng ta vẫn nên nói tiếp chuyện vừa nãy đi.”
Âm thanh không lớn, rơi vào trong tai phần lớn Man tộc, lại như một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Thân thể Lý Võ chấn động, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, trên mặt tràn ngập chấn động và hoảng sợ, nhìn Tô Trạch và Tiểu Thanh bên cạnh hắn, rất lâu không nói nên lời.
Vẫn là lão tộc trưởng tỉnh táo lại trước, nhanh chóng quay đầu nói: “Mở cửa, mau mở cửa cho thượng tiên đại nhân!”
Có thể sở hữu năng lực cỡ này, để đại yêu Long tộc bảo vệ, không phải tiên nhân cũng phải là tiên nhân.
Suy nghĩ trong đầu lão tộc trưởng rất chân chất tự nhiên.
Dưới vô số ánh nhìn phức tạp như kính nể, sợ hãi, ngưỡng mộ, sùng bái, vâng vâng…
Tô Trạch chậm rãi đi vào trong thôn.
Lão tộc trưởng và Lý Võ đi nhanh đến trước mặt Tô Trạch, khom người hành đại lễ, thái độ cung kính vô cùng.
“Thượng tiên mời vào trong.”
Lão tộc trưởng hơi nghiêng người, đưa tay chỉ đường, quy củ đứng phía sau Tô Trạch nửa người.
Lý Võ theo sát phía sau, khiếp sợ trên mặt còn chưa biến mất, vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa xảy ra.
Tiểu Thanh đã thu nhỏ thân thể lại, quấn quanh trên cổ tay Tô Trạch, tuy không hề lộ ra chút khí tức nào, nhưng vẫn khiến cho mọi người kinh hồn bạt vía.
Lúc đi ngang qua từng cái từng cái túi da thú căng phồng, mùi máu tanh xông lên mũi, nồng nặc gay mũi.
Hơn nữa thôn làng hoang vu đến thế này, mong muốn lớn nhất đơn giản chỉ là được sống, thậm chí đến cả vấn đề vệ sinh vâng vâng, cũng chẳng nằm trong phạm vi đáng quan tâm.
Vì vậy, mùi vị trong thôn quả thật không cách nào diễn dùng lời diễn tả.
“Thượng tiên lượng thứ, chúng ta…” Lão tộc trưởng cẩn thận nói.
“Không sao.” Tô Trạch nhìn qua rất hiền hòa, phất phất tay, không quan tâm.
Dưới sự chỉ dẫn của lão tộc trưởng.
Tô Trạch bước vào ngôi nhà gỗ đơn sơ ở giữa thôn.
Không như Tô Trạch nghĩ, bên trong rất sạch sẽ, hiển nhiên là mỗi ngày đều được quét dọn.
“Mời thượng tiên ngồi.” Lão tộc trưởng đợi Tô Trạch ngồi xuống, cũng không ngồi xuống theo, hắn và Lý Võ yên lặng đứng.
“Không biết thượng tiên đến là… vì chuyện gì?”
Lý Võ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giọng nói ngập ngừng, thấp thỏm trong lòng.
Tô Trạch khẽ cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Dưới đáy thôn các ngươi có chút thứ ta cần, cho nên ta chuẩn bị lấy đi.
Chẳng qua vì thấy các ngươi cũng là Nhân tộc nên không trực tiếp ra tay giết các ngươi, ta không phải đến thương lượng với các người, xem xem các ngươi có đồng ý hay không.”
Lời vừa nói ra.
Lão tộc trưởng và Lý Võ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chữ ‘giết’ vẫn luôn vang vọng mãi bên tai.
Vị trước mắt này, nhìn thanh thanh tịnh tịnh, lời nói ra lại khiến người sợ hãi, sự tương phản thật sự quá lớn.