Qua hồi lâu, Lý Võ khó khăn nói: “Xin hỏi thượng tiên, đó rốt cuộc là thứ gì?”
Hắn có một suy đoán mơ hồ, cũng không chắc chắn.
“Ừ…Chính là một quặng tiên ngọc mà thôi, kích thước không tính là lớn, nếu không các ngươi cũng không có khả năng bình yên vô sự sống ở đây lâu như vậy.”
Tô Trạch tùy ý mở miệng, không có bao nhiêu băn khoăn.
Sở dĩ hắn kiên nhẫn như vậy, là vì lúc trước hai người lão tộc trưởng đã mở miệng nhắc nhở bản thân.
Mặc dù nhắc nhở hay không nhắc nhở cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng dẫu sao thì bọn họ cũng có chút lòng, vẫn đáng giá để kiên nhẫn nói mấy câu.
Nói sau thì Tô Trạch không phải người thích giết chóc, đối xử với người và chuyện vẫn rất hòa nhã.
“Quặng tiên ngọc?”
Lão tộc trưởng hơi nghi ngờ, hắn không biết đó là vật gì, nhưng có thể đoán được nó nhất định rất quý trọng.
Lý Võ rõ ràng biết rất nhiều, sắc mặt mơ hồ trở nên trắng bệch, suy đoán trong lòng đã được chứng thực.
Lúc trước khi hắn tu luyện đã phát hiện.
Tu luyện trong thôn có hiệu suất rất cao, năng lượng thiên địa vô cùng nồng đậm.
Hơn nữa qua hành trình cầu học lúc trước, đương nhiên trong lòng hắn biết rõ giá trị của tiên ngọc.
Đương nhiên.
Cho dù có biết, cũng sẽ không thay đổi được kết quả.
Đối mặt với thực lực mạnh mẽ trước mặt, tất cả chỉ là hư vô.
“Tiền bối cần, thì cứ lấy đi.”
Ngược lại Lý Võ đã nghĩ thông suốt, dần dần khôi phục tỉnh táo: “Vật này đối với chúng ta, có thể có hại hơn nhiều, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ dẫn đến tai bay vạ gió.
Hơn nữa, nếu lúc nãy tiền bối không ra tay, chúng ta đã sớm trở thành huyết thực trong bụng tên đại yêu kia rồi.
Ân cứu mạng không có gì báo đáp, vậy tiền bối cứ lấy quặng tiên ngọc đó đi.”
Lão tộc trưởng nhìn Lý Võ, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Vừa rồi hắn còn sợ Lý Võ tính tình ngay thẳng, sẽ nói ra lời nói khiến thượng tiên tức giận, bây giờ xem ra là lo lắng thừa rồi.
Co được giãn được, chỉ có như vậy mới có thể tồn tại trong vùng hoang dã.
Tô Trạch gật đầu một cái: “Được vậy thì quá tốt, ta sẽ ở lại đây vài ngày, nếu tu hành có gặp thắc mắc gì, có thể tới hỏi ta.”
Người đàn ông hán tộc trước mặt thiên phú không tệ, chỉ điểm một hai không hẳn là không thể.
Nghe vậy Lý Võ vô cùng mừng rỡ.
Tiền bối trước mắt trong qua rất trẻ tuổi, nhưng thực tế không biết số tuổi đã lớn bao nhiêu.
Phải biết rằng sau khi đạt thành tu vi, cải lão hoàn đồng là việc rất nhẹ nhàng.
Nếu không, sao một tu sĩ trẻ tuổi như thế lại có thể khiến cho một con Hóa Thần đại yêu trung thành đi theo?
Lý Võ chung quy vẫn là người ở vùng hoang dã, nhận thức vẫn bị giới hạn ở đó, trí tưởng tượng có hạn.
“Nhanh, thu dọn cho thượng tiên phòng tốt nhất, mà thôi, cứ lấy phòng này luôn đi!”
Lão tộc trưởng cũng ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Lý Võ được thượng tiên chỉ dẫn, thực lực nhất định sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, tới lúc đó được lợi sẽ là cả bộ lạc!
“Không cần.” Tô Trạch lắc đầu.
Phòng của lão tộc trưởng sạch sẽ thì sạch sẽ, nhưng cũng chỉ giới hạn đến đó mà thôi.
Hắn ra khỏi phòng nhỏ, quan sát gò đất nhỏ phía sau, thân hình biến mất, sau đó liền xuất hiện phía trên gò đất.
Ngẫm nghĩ một chút.
Đùng!
Một sơn động lớn xuất hiện, xuyên thẳng xuống lòng đất.
Tiên khí dày đặc nhẹ nhàng phiêu tán, mơ hồ có thể thấy trong sơn động xuất hiện một vài ngọc thạch sáng lấp lánh.
“Nếu có vấn đề gì, đứng trước động hô một tiếng là được.”
Tô Trạch nghiêng đầu nói một câu với Lý Võ đứng cách đó không xa, ngay sau đó liền đi vào trong động.
Lý Võ vội vàng gật đầu, sự kích động trong ánh mắt dường như muốn tán loạn ra ngoài.
Chờ sau khi bóng dáng Tô Trạch biến mất.
Mọi người mới dám xúm lại, năm mồm bảy miệng bắt đầu hỏi chuyện gì xảy ra.
“Đừng nên hỏi nhiều, đây là tạo hóa của Lý Võ!”
Giải trừ nguy cơ, nỗi lòng lo lắng của lão tộc trưởng cũng được buông xuống, mặt đầy nổi ngạc nhiên và vui mừng: “Lấy một nửa thu hoạch hôm nay ra, đêm nay để cho đám trẻ con này thỏa thích ăn một bữa!”
…
Lòng đất.
Ánh sáng trong suốt lờ mờ chiếu sáng hang động, tràn ngập từng luồng tiên khí thuần khiết, như có một làn khói mờ trong không khí, mờ mờ ảo ảo.
Tông Thận cầm tiên ngọc trong tay, tỉ mỉ quan sát một phen.
“Tiên ngọc trung phẩm, không tệ.”
Hắn đoán được cấp bậc của tiên ngọc, hài lòng vô cùng: “Giá trị thu hồi gấp mấy trăm lần linh thạch, ngược lại có thể thu hoạch một nhóm tu vi.”
Sau khi thu hồi tiên ngọc vào vòng tay càn khôn, hắn bắt đầu đào dần về phía dưới.
Không lâu lắm.
Một quặng mỏ tiên ngọc đã hiện ra trước mắt Tô Trạch.
Tiên khí nồng nặc, ánh sáng chiếu sáng xung quanh tựa như ban ngày.
Tô Trạch đi vào trong đó, chỗ hắn đi qua từng khối từng khối tiên ngọc dần dần biến mất, tất cả đều được thu vào trong vòng tay càn khôn.
“Cái này nhanh hơn nhiều so với săn giết yêu thú.”
Giọng nói xúc động truyền ra từ bên trong mỏ.
Tô Trạch bỗng nhiên có cảm giác trở lại thế giới Đạo Diễn.
Lúc ấy hắn chính là dựa vào đào mỏ mà kiếm được một khoản lớn.
Bỗng nhiên.
Hắn dừng bước chân, trong đầu nghĩ tới một điểm, ánh mắt đột ngột sáng lên.
Có lẽ…biện pháp lúc đó, cũng không phải là không thể làm lại!!
Lúc ở phàm giới, tu vi tạm thời đủ dùng, rất nhiều chủng tộc không thù không oán với hắn, hắn ngại nên không trực tiếp cướp.
Nhưng hiện tại là ở Địa Tiên giới!
Tình huống có phần không giống…
Tô Trạch là phàm giới tu sĩ, giữa phàm giới và Địa Tiên giới vẫn luôn trong trạng thái giao chiến.
Qua nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu Thiên cung đệ tử chết trận ở Đế quan.
Có thể nói, phàm giới, hoặc nói rằng Thiên cung và Địa Tiên giới có huyết hải thâm cừu!
Trùng hợp là Tô Trạch lại có thân phận Thiên cung tiểu sư thúc.
Các tiền bối như Thái Hư chân nhân, Lôi Đế, Thanh Mộng đạo nhân, Thăng Tiên đài v.v… đối xử rất tốt với Tô Trạch, cũng truyền thừa tất cả của mình lại cho Tô Trạch.
Quan hệ lại càng trở nên không tầm thường.
Tu sĩ ở Địa Tiên giới còn năm lần bảy lượt đến gây phiền cho Tô Trạch, suýt nữa giết chết Tô Trạch.