Người có đại thần thông hoặc thậm chí là kẻ mạnh trong đó, thèm thuồng không ngớt với vật trên người Tô Trạch, nếu như biết thân phận của Tô Trạch, tất nhiên sẽ trực tiếng bắt hắn đi ăn tươi nuốt sống.
Mâu thuẫn giữa hai giới, đã đến trình độ không thể hòa giải được nữa.
Vì vậy.
Tô Trạch có làm chuyện gì trong Địa Tiên giới thật ra cũng coi như hợp lý.
Dù sao cũng là kẻ thù, cướp chút ít đồ, cũng không tính là gì?
Khẳng định không tính là gì.
Tô Trạch sâu kín gật đầu, suy nghĩ trong lòng bộc phát rõ ràng.
Chẳng qua trước đó, vẫn phải đào hết tiên ngọc trước mắt rồi nói.
Động tác của hắn không ngừng, dọc theo quặng mỏ tiếp tục tiến về phía trước, thu thập tất cả tiên ngọc đào được vào vòng tay càn khôn.
“Keng!”
Bỗng nhiên.
Xuất hiện một tiếng vang nặng nề.
Tô Trạch chỉ cảm thấy một trận chấn động truyền đến từ cánh tay, trường đao đang không ngừng chuyển động trong tay đột nhiên bị kẹt vào trong tầng nham thạch phía trước.
“Hả?”
Hắn rút trường đao ra, liếc nhìn lưỡi đao, chân mày khẽ nhíu.
Lưỡi đao sắc bén xuất hiện một lỗ hổng rộng cỡ ngón cái.
Đẳng cấp trường đao trong tay này không cao, chẳng qua chỉ là một món linh khí, nhưng nếu muốn đối phó với tầng nham thạch vốn là chuyện rất dễ dàng mới đúng.
Nhưng hiện tại rõ ràng lại xuất hiện một cái lỗ …
Tô Trạch cau mày, một suy nghĩ lướt qua, bóc tách tầng tầng nham thạch trước mặt.
Kèm theo từng tầng nham thạch dày nửa mét rơi xuống.
Một bức tường đá khác xuất hiện trước mặt Tô Trạch.
“Là kiến trúc?”
Tô Trạch bước về phía trước, quan sát trên dưới tường đá, từ một vài hoa văn mơ hồ phía trên xác nhận được suy đoán của mình.
“Bên trong quặng tiên ngọc tại sao lại xuất hiện kiến trúc vật? Chẳng lẽ là di tích của trước kia?”
Tô Trạch xuất thần niệm ra, muốn thăm dò một chút tình huống phía sau tường đá.
Nhưng mà, không biết chất liệu của tường đá được làm từ loại vật liệu nào, lại có hiệu quả ngăn cách thần niệm.
Ánh sáng tử kim sáng lên, nhưng khi mới xuyên qua tường đá khoảng nửa trượng liền không thể tiến về phía trước được nữa.
Ánh mắt Tô Trạch xẹt qua một vệt sáng, ý thức được hình như bản thân đã gặp phải vật đặc biệt gì đó rồi.
Thần niệm của hắn rất mạnh, mặc dù tu vi mới vào Hợp Đạo, nhưng độ mạnh của thần hồn ít nhất cũng đạt đến tiêu chuẩn đỉnh cao Hợp Đạo.
Cho dù vậy vẫn bị tường đá trước mặt cản trở.
Trầm tư trong chốc lát.
Hắn giơ nắm đấm lên, đấm một đấm.
“Rầm!!!”
Một tiếng vang lớn vang lên.
Sức mạnh to lớn tuôn ra như nước khiến cho cả quặng mỏ đều chấn động, thậm chí xuyên đến trên mặt đất.
“Địa long chuyển mình!?”
Góc thôn một trận kinh sợ.
Lý Võ và tộc trưởng ra khỏi nhà, khẩn trương tổ chức cho tộc nhân rút lui đến khoảng cách an toàn.
Nhưng chấn động trên mặt đất chỉ kéo dài trong chốc lát, lập tức khôi phục lại yên tĩnh.
Lý Võ và lão tộc trưởng hai mắt nhìn nhau, thấy được chấn động ngập tràn trong mắt đối phương.
“Chẳng lẽ là tiếng động do vị thượng tiên kia tạo ra?”
“Rất có thể!”
Lý Võ đưa ra câu trả lời khẳng định, nhìn về sơn động trong gò đất cách đó không xa, ánh mặt hiện lên sự ngưỡng mộ.
Có bọn họ trấn an,tộc nhân rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Vì cân nhắc đến an toàn, lão tộc trưởng hạ lệnh mang đồ vật quan trọng ra khỏi nhà trước, để tránh lần nữa xuất hiện chấn động.
Phòng ốc đơn sơ của bọn họ không có trình độ kháng chấn cao.
Nếu chấn động như vừa rồi xuất hiện mấy lần, nhà nhất định sẽ sụp đổ, đến lúc đó nói không chừng sẽ tạo thành thương vong về người.
Cũng may, sau đó cũng không xuất hiện chấn động nữa.
...
Cùng lúc đó.
Sâu trong lòng đất.
Tô Trạch cũng đã cảm nhận được động tỉnh phía trên, nhìn tường đá trước mặt bị phá ra một cái lỗ thủng to, chỉ cân nhắc trong chốc lát liền chọn lựa đổi cách thức khác.
Hắn rút Trảm Tiên kiếm ra, ánh sáng vàng sáng lên, bắt đầu đào.
Cấp bậc tiên khí Trảm Tiên kiếm mà dùng để đào lỗ, kiếm linh rất bất mãn đối với chuyện này, nhưng mà vẫn nhịn xuống không nói gì.
Đào cũng không lâu lắm.
Sau khi đi vào ước chừng khoảng mười trượng.
Tô Trạch đâm Trảm Tiên kiếm tới, nhất thời cảm thấy cảm giác lần này không giống lần trước, cảm giác ngăn chặn truyền tới ít hơn nhiều.
Mắt hắn sáng lên, tay cầm trường kiếm vạch ra một vòng tròn trên mặt vách đá, sau đó nhấc chân đạp một đạp.
“Đùng!”
Lớp nham thạch to lớn vừa dày vừa nặng không bị nổ tung mà lại rơi rớt xuống.
Đồng thời, một luồng hàn ý ẩm ướt âm lãnh truyền ra từ cửa hang.
Tí tí tách...
Là tiếng nước chảy.
Tô Trách rất cẩn thận, vẫn chưa buông Trảm Tiên kiếm trong tay xuống, trong mắt lóe lên kim quang, đánh giá tình huống bên ngoài cửa động.
Khi đã xác định không có nguy hiểm, hắn mới bước ra, chân vừa mới chạm đất thì có một luồng khí âm hàn truyền tới từ dưới chân.
Hán ý khắc cốt, cho dù là Tô Trạch thân thể khỏe mạnh vẫn cảm thấy lạnh như băng, mạch máu hai chân mơ hồ có hơi đông cứng.
Tô Trạch khẽ cau mày, vận hành pháp lực, kim quang nhàn nhạt bảo vệ thân thể, ngăn cách hàn ý bên ngoài mới cảm thấy khôi phục lại như thường.
Lạnh quá.
Lạnh hơn bình thường.
Chỗ này không đơn giản.
Tô Trạch cẩn thận, bắt đầu âm thầm đề phòng.
Ai có thể nghĩ tới, chẳng qua chỉ là đào một quặng tiên ngọc nhỏ mà thôi, vẫn có thể gặp loại chuyện này.
Trong Địa Tiên giới có rất nhiều nguy hiểm, không thể khinh thường.
Nhưng khi không có tảng đá kỳ quái kia ngăn cách, thần niệm lần nữa khôi phục lại bình thường.
Tô Trạch thả thần niệm ra, nhanh chóng tìm hiểu rõ tình huống nơi này.
Dường như là một con sông dưới lòng đất.
Một điều không tầm thường của con sông chính là hàn khí vô cùng dày đặc, ngay cả hắn là tu sĩ Hợp Đạo cũng sẽ bị ảnh hưởng đến.
Ở Địa Tiên giới tu sĩ Hợp Đạo không được coi là mạnh mẽ lắm, nhưng ít ra cũng không quá yếu.
Loại cấp độ lạnh giá này, ít nhiều có hơi vượt mức bình thường.
Tô Trạch hơi thử cảm ứng một phen, hắn phát hiện khí lạnh dày đặc là do sự lưu động của dòng sông dưới đất có sự thay đổi.
Hắn suy nghĩ một chút, đi theo phương hướng của con sông.
Tô Trạch càng đi vào sâu, hàn ý càng bộc phát dày đặc hơn, thậm chí gây ra trở ngại cho thần niệm.