Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 781 - Chương 781: Chân Long Dưới Tế Đàn

Chương 781: Chân long dưới tế đàn Chương 781: Chân long dưới tế đàn

“Quá lạnh lẽo, nếu như là tu sĩ Hợp Đạo giống ta đến đây, chỉ sợ hiện tại đã là cực hạn!”

Tô Trạch có chút kinh ngạc, hiện tại hắn đã đi sâu vào chừng ngàn trượng, quanh người đều là sương mù dày đặc, trình độ hàn ý đã đến mức cao nhất, hóa thành bản chất.

Vào lúc này.

Trong biển sương mù phía trước, hiện lên một bóng dáng mơ hồ.

“Có sinh vật khác?”

Tô Trạch nắm chặt trường kiếm, thần niệm đảo qua, vẻ mặt buông lỏng, biểu tình có hơi kỳ lạ.

Thân hình hắn thoắt cái, xuất hiện ở phía trước.

Âm u trong dòng sông dưới đất.

Một con thú dữ cao chừng một trượng đứng yên lặng trong dòng sông chảy siết, cả người nó bao trùm bởi màu trắng băng sương, da dẻ tím bầm, hiển nhiên là đã chết từ lâu.

Con đại yêu Hợp Đạo này chết cóng vì lạnh.

Ngay cả nguyên thần cũng không thể thoát ra, hóa thành từng mảnh vỡ sụp đổ trong Nê Hoàn Cung.

Tô Trạch đánh giá giao diện hệ thống bán trong suốt hiện ra trước mặt một lượt.

“Tất cả tinh hoa của huyết nhục, xương cốt, da lông ở trong đó đều đã trôi mất, không còn giá trị phục hồi nữa...”

Tô Trạch lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ thu hồi, quay đầu nhìn về phía sương mù sâu thẳm, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.

Nhìn dáng vẻ yêu thú này không có bất kỳ dấu hiệu giãy giụa nào khi còn sống, là một cái chết đột ngột.

Hàn khí nào có thể có uy lực như vậy?

Vẻ nghiêm trọng hiện ra giữa hai đầu lông mày Tô Trạch. Từng hạt giống Long Tượng sáng lên trong cơ thể hắn, vô số linh lực từ Đan Điền truyền tới khắp tứ chi toàn thân.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu tình hình không ổn, thì quay người chạy.

Địa Tiên giới không phải là phàm giới, mức độ nguy hiểm của nơi hiểm yếu sẽ cao hơn rất nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tô Trạch tiếp tục tiến về trước.

......

Ầm!

Tiếng vang nặng nề vọng lại trong mạch nước ngầm ở nơi sâu thẳm.

Luồng gió lạnh cuộn trào mãnh liệt xuất hiện, hàn khí nồng đậm đang gào thét, gột rửa sạch bóng dáng duy nhất đứng trong dòng sông.

Trong màn sương trắng mờ ảo, ánh sáng màu vàng hiện rõ như một ngọn nến.

Tô Trạch chống lại dòng khí lạnh có thể làm chết cóng những tu sĩ ở dòng sông trong nháy mắt, vững vàng tiến lên phía trước.

Pháp lực màu vàng bao bọc vô cùng chặt chẽ lấy toàn thân hắn, kiên quyết chống lại hàn khí bên ngoài.

Uy lực của hàn khí rất lớn.

Nhưng không chống lại được pháp lực đang cuồn cuộn trong cơ thể Tô Trạch.

Mặc dù tiêu hao nhiều, nhưng sau khi Tô Trạch nhìn vào bên trong thì càng yên tâm hơn.

Mức tiêu hao hiện giờ, đủ để hắn ở trong luồng gió lạnh vài tháng liền không hề hấn gì.

Vẻ mặt Tô Trạch bình tĩnh, tiến lên từng bước một.

“Dựa vào tiến độ hiện tại, ta đã rời khỏi biên giới vùng hoang dã từ lâu, đang hướng về... phía Đông hải?”

Man Hoang không chỉ tiếp giáp với Thần Châu phía Đông, mà còn có một phần gần với Đông hải.

Theo hướng chảy của mạch nước ngầm, có lẽ là sẽ đổ về Đông hải.

“Hàn khí càng nặng nề.”

Tô Trạch luôn luôn chú ý đến tình hình xung quanh, nhất là nồng độ của hàn khí.

Cho đến bây giờ, hàn khí ở xung quanh đã đủ để uy hiếp tới Độ Kiếp tu sĩ.

Nếu không nhờ pháp lực trong cơ thể Tô Trạch dồi dào, thực lực mạnh mẽ, thì e rằng hắn cũng không thể trụ vững từ lâu rồi.

“Rốt cuộc còn bao xa nữa... đi nửa đường rồi, ngoài một vài thi thể không chút giá trị nào, thì đến một sợi lông cũng chẳng thấy...”

Một giọng nói vang vọng trong dòng sông.

Đúng lúc Tô Trạch chuẩn bị quay người định bỏ đi.

Phía trước.

Một bóng mờ khá lớn dần hiện ra.

Tô Trạch thấy vậy thì nhướng mày, trong thâm tâm thầm cảnh giác, chậm rãi bước về phía trước.

Sau một hồi.

Trong dòng sông xuất hiện một tế đàn cổ xưa, toàn bộ được chế tạo từ hắc thạch, điêu khắc những hoa văn kỳ lạ.

Tế đàn rộng khoảng trăm mét, xung quanh có mấy cây trụ đã bị đứt gãy, phía trên cũng được chạm khắc những hình vẽ kỳ bí.

Giống như niên đại đã quá xa xưa, cho dù là hoa văn trên tế đàn hay trên các trụ, cũng đều lờ mờ không rõ, không nhìn được hình dáng vốn có.

Điều khiến Tô Trạch cảm thấy ngạc nhiên nhất là.

Mạch nước ngầm cũng kết thúc ở đây, không chảy vào Đông hải như trong dự liệu.

Nước sông cuồn cuộn tới bên tế đàn lại bình lặng một cách kỳ lạ, hóa thành dòng đổ vào trong một hố đen ở trung tâm của tế đàn.

Không có tiếng vang, không có âm thanh bất thường.

Không biết có bao nhiêu nước sông chảy vào trong tế đàn như thế, dáng vẻ không giống như muốn rót đầy tế đàn.

Tô Trạch bước lên tế đàn, đến miệng hố ở giữa thì cảm nhận được khí lạnh bắt nguồn từ đây ra.

Hắn ngẩng đầu lên, chắc chắn bốn phía không có đường tiến lên phía trước, chỉ có tế đàn ở dưới chân.

Đúng lúc hắn đang do dự.

“Phía dưới... hình như có thứ gì đó.” Tiểu Thanh lên tiếng.

“Hả?” Tô Trạch nhìn theo hướng tay Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, ngươi phát hiện cái gì ư?”

Hắn hơi ngạc nhiên. Sự nặng nề của hàn khí ở nơi đây khiến thần niệm của hắn không thể thăm dò ở khoảng cách quá xa, huống chi là Tiểu Thanh, người có tu vi yếu hơn mình.

“Ta cũng không chắc, chỉ là cảm thấy ở phía dưới có gì đó hình như có liên quan đến huyết mạch với ta?”

Tiểu Thanh nói với vẻ không chắc chắn.

Tô Trạch vừa nghe liền vui mừng, cuối cùng quyết định đi xem sao.

“Cẩn thận một chút.” Kiếm linh nhẹ nhắc nhở.

“Biết rồi.”

Tô Trạch cười, vọt lên, rồi nhảy xuống hố đen trên tế đàn.

...

Lạch cạch.

Tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.

Trong bóng tối, ngọn nến màu vàng chiếu sáng vạn vật xung quanh.

Tô Trạch ngẩng đầu nhìn, nước sông vừa mới chảy vào trong hố đen biến thành sương, nhưng cũng không rơi trên mặt đất.

Sự tiếp xúc trên cổ tay đã thu hút sự chú ý của Tô Trạch.

“Sao thế?”

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Thanh, phát hiện ra cơ thể của Tiểu Thanh đang run rẩy một cách không kiểm soát được.

“Ta cũng không biết nữa, dường như có cái gì đó... là... là hơi thở của rồng!”

Tiểu Thanh cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng hiệu quả không cao.

Nàng cảm thấy rùng mình từ nơi sâu thẳm trong linh hồn mình, giống như một yêu thú bình thường gặp phải Thần thú. Loại áp chế trên huyết mạch đó, không cách nào tránh được.

Bình Luận (0)
Comment