Mà những người còn dư lại, hiển nhiên chỉ đành tụ lại với nhau tạo thành cái gọi là tông môn.
Theo Tô Trạch biết, đạt tới tu vi Địa Tiên ở trong vùng đất hoang đã đủ để xưng bá một phương, có thể nói là bá chủ ở vùng đất hoang.
Bình thường là Đại Thừa Tán Tiên đã coi như là cường giả tuyệt đối, là người mạnh nhất ngoài Địa Tiên.
Phần lớn Tông chủ trong tiên môn ở vùng đất hoang đều có tu vi Đại Thừa.
Chỉ có mấy tông môn ở sâu trong vùng đất hoang thì mới có cường giả Địa Tiên.
Ví dụ như “Bạn cũ” của Tô Trạch, Hoa Dung địa tiên!
Thất Tinh tông mà hắn lập ra chính là thế lực lớn ở nơi sâu trong đất hoang!
Nhưng trong ký ức của Ôn Thừa Càn, trước đó không lâu Tông chủ của Thất Tinh tông đã mất tích với một đám nhân vật cao tầng rồi, đệ tử Thất Tinh tông bị đồ sát hết trong khi chẳng hay biết gì.
Địa bàn và rất nhiều tài nguyên của tông môn đều bị những thế lực xung quanh chia sạch.
Ôn Thừa Càn cũng là người thận trọng.
Nếu không hắn cũng chẳng tra chuyện này tận cùng củ tỉ tới thế.
Vì chuyến đi rèn luyện tới vùng đất hoang lần này, có thể nói là hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Chỉ tiếc, người hắn gặp phải lại là Tô Trạch.
“Tiền bối?”
Lỹ Võ thấy Tô Trạch không nói lời nào, sau khi đợi một lúc lâu mới lên tiếng đầy cẩn thận.
“Hửm?” Tô Trạch lấy lại tinh thần, nhìn Lỹ Võ, tỏ vẻ trầm tư: “Tiềm chất của ngươi…”
Lỹ Võ nghe vậy thì sắc mặt trở nên buồn bã: “Ta biết… Căn cơ của ta kém cỏi, thiên phú cũng tầm thường, kém hơn những đệ tử trong tiên môn kia quá...”
Nhưng hắn còn chưa nói xong.
“Rất tốt!”
Tô Trạch thản nhiên hộc ra chữ.
Lỹ Võ lẩm bẩm nói, bỗng nhiên nghe thấy lời của Tô Trạch, người chợt cứng đờ, cứ như thể nghe thấy chuyện gì khó tin vậy.
Qua một hồi lâu.
Hắn ngập ngừng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Trạch, há miệng, qua hồi lâu nhưng vẫn không nói được câu nào.
Tiền bối nói gì cơ?!!
Thiên phú của mình… Rất tốt ư?
Có phải mình nghe nhầm rồi không?
Nhất thời.
Lỹ Võ không kịp phản ứng.
Phải biết rằng, ban đầu khi mới tới tiên môn, những đệ tử ngoại môn chịu trách nhiệm kiểm tra tư chất đã châm chọc khiêu khích hắn một phen.
Toàn những lời như “Tán tu ngoại đạo”, “Căn cơ kém cỏi không duyệt được”, “Pháp môn luyện khí của nông phu sơn dã”, “Cả đời cùng lắm leo tới tu sĩ Kim Đan” v.v…
Hắn đã nghe rất nhiều lần rồi!
Mới đầu, vì đạt được lực lượng mạnh mẽ hơn, hắn nhịn, mong đợi tiên môn sẽ thấy được sự cố gắng của mình.
Song.
Khi hắn đặt yêu thú mà bản thân cực khổ mãi mới giết được trước cửa tiên môn thì những đệ tử kia lại giận tím mặt.
Hắn bị gán cho tội danh phá hỏng hòa bình giữa tiên môn và Yêu tộc, muốn trừng trị hắn.
Nếu hắn không trốn mau thì e là đã gặp bất trắc rồi.
Thái độ của tiên môn làm Lỹ Võ nản lòng thoái chí, ảm đạm trở về bộ lạc.
Vốn hắn cứ tưởng tư chất của bản thân kém cỏi, cả đời này cũng chỉ tới được Kim Đan cảnh.
Vị tiền bối ở trước mặt này, lại nói… Thiên phú của hắn rất tốt!?
“Lúc trước ta nói sẽ chỉ điểm cho ngươi hai câu mà, thôi nể tình ta và ngươi hữu duyên.” Tô Trạch thản nhiên nói: “Ta truyền cho ngươi một công pháp Đoán Thể, ngươi có muốn không?”
Kim mang trong mắt Tô Trạch lóe lên, âm thanh chợt trở nên mờ mịt, toàn thân có đạo vận khó hiểu vờn quanh, trông cứ như trích tiên vậy!
Trong lòng Lỹ Võ thấy chấn động, dấy lên sóng to gió lớn, mắt trợn to, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và vui mừng.
Chỉ trong nháy mắt.
“Bịch!”
Vóc người to con của Lỹ Võ quỳ rạp xuống đất, dập đầu với Tô Trạch bằng thái độ cung kính đến cực điểm.
“Đệ tử bằng lòng!”
Tô Trạch thấy hắn đồng ý thì cất bước đi về phía trước, nhìn Lỹ Võ quỳ dưới chân, lòng bàn tay trong suốt như ngọc vươn ra, đặt lên đầu Lỹ Võ.
Trong phút chốc.
Kim quang chói lọi!
Ánh sáng màu vàng chói mắt bao trùm Tô Trạch và Lỹ Võ, trên gò đất như xuất hiện một mặt trời màu vàng!
Ánh sáng màu vàng chiếu rọi đại địa, bộ lạc ở dưới núi nhỏ bị sánh sáng vàng bao phủ, bị nhuộm đẫm kim quang!
Dị tượng đã hấp dẫn sự của chú ý tất cả Man tộc.
Lão tộc trưởng nhìn mặt trời màu vàng ở cách đó không xa, có thể thấy loáng thoáng được bóng dáng to con đang quỳ lạy trên mặt đất ở trong đó, cùng với thiếu niên trắng nõn đứng lẳng lặng, đặt tay lên đầu bóng dáng to con kia!
“Man tộc ta… Sắp hưng vượng thật rồi!”
Lão tộc trưởng kích động vô cùng, những giọt nước mắt vẩn đục tràn ra khỏi hốc mắt, run giọng nói.
Tiên nhân sờ đầu ta, kết tóc nhận trường sinh!
Rất nhiều năm về sau, Man tộc hùng mạnh vô cùng, đến đỉnh điểm, có trí giả của Man tộc đã biên soạn Man tộc sử.
Dòng đầu tiên được ghi trong đó là.
“Năm đầu của Man Hoàng lịch, biên giới vùng đất hoang phía Đông, Thánh truyền đạo cho Nguyên hoàng Man tộc Lỹ Võ!”
...
Tô Trạch rất coi trọng Lỹ Võ, mua hẳn một công pháp ở trong hệ thống thương thành, truyền thụ cho Lỹ Võ.
Một người có tu vi Hợp Đạo như hắn nếu muốn khắc một công pháp vào trong đầu Lỹ Võ thì là chuyện quá đơn giản.
Chỉ chốc lát sau.
Kim quang dần dịu đi.
“Đệ tử thì thôi, ta vẫn chưa tới tuổi thu đồ đệ.”
Tô Trạch thu tay lại, cười nói: “Ta cũng chỉ truyền cho ngươi một bộ công pháp đầy đủ, còn những thứ khác thì ngươi phải tự mình tìm hiểu rồi!”
Cho dù là vậy, Lỹ Võ cảm nhận công pháp ở trong đầu, cũng thấy kích động tới run cả người!
Hắn chỉ nhìn thoáng qua công pháp thì đã biết đây là một đại đạo thông thiên!!!
Nếu như tu luyện tới cuối thì chắc chắn sẽ trở thành tiên nhân chân chính!
Công pháp trân quý như thế, tiền bối lại cho hắn vô điều kiện như vậy!?
Những tủi nhục phải chịu ở ngoài tiên môn lúc ấy lại hiện lên trong đầu hắn, hai cả này đối lập với nhau, cho thấy được sự chênh lệch quá lớn!
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Lỹ Võ dập đầu, cái nào cái nấy đều rất thành khẩn, đầu hắn đập vào tảng đá tạo ra những tiếng bang bịch bịch.
“Ơn tái tạo của tiền bối, cả đời này Lỹ Võ cũng không báo đáp nổi!”
Hắn vừa nói, vừa đứng thẳng người, tay giơ lên trời, bắt đầu thề độc!