Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 810 - Chương 810: Tế Tự Và Hi Sinh

Chương 810: Tế tự và hi sinh Chương 810: Tế tự và hi sinh

Ba đứa Tiểu Thanh rối rít gật đầu, vẻ mặt trở nên trịnh trọng.

Mặc dù không biết nguyên nhân chủ nhân thu thập nhiều đồ vật lung tung như vậy làm gì.

Nhưng chủ nhân coi trọng như vậy, chứng tỏ chắc chắn chuyện này rất quan trọng, vậy chỉ cần dốc hết lòng hết sức hoàn thành là được rồi.

Kèm theo tiếng rồng ngâm trầm bổng, Tiểu Thanh hiện ra nguyên hình, chở Tô Trạch phóng lên tận trời.

Tiểu Hỏa và Liễu vương theo sát phía sau, bay nhanh về phía vùng đất hoang xa xôi.

Dưới sự vơ vét hết sức mình của nhóm Tô Trạch, từng thế lực Yêu tộc bị nhổ tận gốc, tất cả đồ vật có giá trị trong đó đều tiến vào vòng tay càn khôn.

Đương nhiên, cuối cùng hầu hết đều biến thành tu vi còn lại trong hệ thống.

Tốc độ tu vi tăng lên một cách rõ ràng.

Đám Tô Trạch đang dần dần tiến vào sâu trong vùng đất hoang.

Tất nhiên thực lực của Yêu tộc gặp phải cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Mà đồng thời, vật quý giá bọn chúng cất giấu lại càng nhiều và càng có giá trị.

Không ít đại yêu đều chiếm giữ nơi có tiên khí đậm đặc làm hang ổ.

Sở dĩ tiên khí ở những nơi này đậm đặc, tất nhiên là có nguyên nhân.

Hoặc là dưới mặt đất có quặng tiên ngọc, hoặc là có đại thế thiên địa đặc thù gì đó, hoặc chính là có thiên tài địa bảo gì đó.

Tóm lại, trên cơ bản mỗi một nơi đại yêu chiếm giữ đều sẽ có món đồ rất tốt.

Có được trợ giúp của những món đồ tốt này, tu vi của Tô Trạch tăng nhanh với tốc độ kinh người.

Thậm chí về sau, nếu là đại yêu Hợp Đạo bình thường, hắn còn lười chẳng muốn giết chết.

Lấy đi hầu hết bảo vật trên người nó, hạ một khế ước rồi bảo nó đến Hổ Linh cốc tìm Nhị Hổ báo danh.

Hắn định bụng gây dựng một lực lượng, để lực lượng này đi tìm kiếm bảo vật giúp mình.

Nếu như vậy, có thể tiết kiệm không ít thời gian, giảm bớt không ít chuyện phiền toái.

Dọc đường, Tô Trạch vừa vơ vét vừa kích hoạt hạt giống Long Tượng.

Mặc dù như vậy, tổng số tu vi còn lại vẫn đang tăng lên.

Từ lúc đầu chưa đến ba trăm triệu, từ từ tăng lên năm trăm triệu, lại dần dần đến gần con số một tỷ…

Tu vi còn lại và thực lực của Tô Trạch đang nhanh chóng tăng cao.

Khi số lượng hạt giống Long Tượng đạt đến sáu trăm hai mươi nghìn hạt.

“Ầm ầm!”

Kèm theo tiếng sấm nặng nề vang lên không dứt, tu vi của Tô Trạch đạt đến Hợp Đạo trung kỳ, thực lực lại lần nữa tăng lên một khoảng.

Nhưng vào lúc này.

“Chủ nhân, hình như bên kia có biến.” Tiểu Thanh chỉ về một hướng nói.

“Hả? Đi xem thử xem.”

Thần niệm Tô Trạch quét qua, lông mày nhíu lại, trầm giọng nói ra.

Tiểu Thanh gật đầu, cõng Tô Trạch hóa thành một vệt sáng xanh bay về nơi xa.

Tiểu Hỏa và Liễu vương theo sát phía sau, không dám chậm trễ chút nào.

Bên cạnh hồ nước mênh mông, những phòng ốc thô sơ được xây dựng thành quy mô nhất định.

Không giống với phòng ốc của bộ lạc Lý Võ.

Phần lớn phòng ốc nơi này đều có cấu trúc gạch ngói, một số nhỏ thì vẫn là cấu trúc bằng gỗ.

Về mặt lớn nhỏ và phong cách, trông vẻ tân tiến hơn mấy phần, quy mô thôn xóm cũng lớn hơn rất nhiều.

Bên trong có không ít khí tức của tu sĩ.

Chỉ là rõ ràng tu vi không được mạnh lắm, mạnh nhất cũng chỉ là cấp bậc Nguyên Anh, mặt khác, phần lớn đều là Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh chỉ chiếm một phần nhỏ.

Đương nhiên, càng nhiều hơn vẫn là người bình thường, không có tu vi trong người.

Hiển nhiên chính là bộ lạc Nhân tộc bình thường.

Thật ra dáng vẻ của Nhân tộc sinh sống trong vùng đất hoang đều na ná giống nhau, đàn ông có thân hình cao lớn, cường tráng dũng mãnh, trời sinh rất khỏe.

Phụ nữ thì kém hơn chút, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Nhưng mà.

Không có tu vi trong mình, khi đối mặt với những Yêu tộc, cuối cùng vẫn chỉ có thể biến thành cá nằm trên thớt.

Tình huống bây giờ cũng là như vậy.

Một người khổng lồ lông dài hệt như núi lớn đang đứng đằng sau một ngọn núi cao, ánh mắt hung ác quét nhìn thôn xóm, giống như đang quan sát cừu non trong bãi nhốt cừu.

Trên thực tế.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, bộ lạc Man tộc nằm ở ven hồ này quả thật là súc vật nuôi nhốt của người khổng lồ lông dài kia.

“Đồ ăn tháng này đâu?”

Tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.

Ánh mắt người khổng lồ lông dài di chuyển, khóa chặt công trình kiến trúc cao nhất thôn xóm bên dưới, nhìn chằm chằm một đám Man tộc run lẩy bẩy bên trong, mặt không cảm xúc.

Ở nơi rất xa.

Bên trong tầng mây.

Quanh người Tiểu Thanh được che phủ bởi một tầng sương trắng dày đặc, che chắn thân hình nó vô cùng kín đáo.

Tầng sương trắng này không chỉ có hiệu quả che chắn về mặt thị giác, mà còn có thể ngăn cách che giấu dò xét của thần niệm.

Thần niệm của tu sĩ bình thường đảo qua, sẽ chỉ cảm thấy nơi này chỉ là mây mù bình thường, không phát hiện ra Tiểu Thanh ẩn nấp bên trong.

Người khổng lồ lông dài ở nơi xa kia cũng chỉ là Hợp Đạo trung kỳ mà thôi, tất nhiên không phát hiện ra được Tiểu Thanh.

Tô Trạch đứng trên đỉnh đầu Tiểu Thanh, bên cạnh là Tiểu Hỏa và Liễu vương đã thu nhỏ thân hình, đều yên lặng nhìn tình hình nơi xa.

Cảnh tượng như thế này, trong quá trình vơ vét bọn họ cũng đã gặp không ít lần.

Số lượng bộ lạc Nhân tộc trong vùng đất hoang không ít.

Thực lực đều vô cùng yếu ớt.

Dưới tình huống thế này, muốn tiếp tục sinh sống trong vùng đất hoang, chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Đó chính là hi sinh.

Tìm kiếm một số Yêu tộc không quá tàn bạo kháu máu ở xung quanh trợ giúp, thỏa mãn nhu cầu của những đại yêu đó, vậy là có thể được bọn chúng che chở.

Làm như vậy mới miễn cưỡng có thể bình an sinh sống.

Tất nhiên nhu cầu của phần lớn Yêu tộc chính là đồ ăn.

Dù sao thì ham muốn ăn uống của Yêu tộc khá là mãnh liệt.

Mà trong rất nhiều đồ ăn, thứ khiến bọn chúng thèm chảy nước miếng… chính là Nhân tộc.

Thế là.

Tế tự người sống là phần quan trọng bên trong tế phẩm đồ ăn.

Cách nói hi sinh cũng từ đó mà ra.

Hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn cách nào.

Bình Luận (0)
Comment