Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 811 - Chương 811: Giới Tu Hành Thật Sự

Chương 811: Giới tu hành thật sự Chương 811: Giới tu hành thật sự

Sở dĩ Tô Trạch có thể gặp phải không ít loại chuyện thế này, hoàn toàn bởi vì truy tìm khí tức của những đại yêu đó mà phát hiện ra.

Khi hắn chạy đến, có nơi tế tự đã bắt đầu, có nơi thì vẫn chưa bắt đầu.

Đương nhiên.

Cho dù không phải tinh thần chính nghĩa xuất phát từ đáy lòng, Tô Trạch vẫn sẽ ra tay vì tu vi.

Giờ phút này.

Sở dĩ Tô Trạch không lập tức ra tay, sau đó chạy tới một chỗ ẩn núp, hoàn toàn bởi vì tình huống lần này không giống với những lần trước.

Bởi vì lần này, có mấy tu sĩ Nhân tộc thực lực khá mạnh… cũng đang ở đây!

Thực lực của bọn họ đều không tệ, trông vẻ mạnh thì đang ở Hợp Đạo cảnh, yếu một chút thì là Hóa Thần đỉnh phong.

Lúc này, mấy tu sĩ Nhân tộc cũng đang đứng trên đám mây, áo trắng trên người tung bay, rất có cảm giác của tiên nhân.

Xem ra cũng là đi ngang qua nơi này, nhìn thấy tình huống bên dưới, nhưng không ra tay mà lặng yên đứng trên đám mây, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú bên dưới.

“Ừm?”

Tô Trạch thấy vậy, đại khái đã có thể xác nhận suy đoán trong lòng.

Lúc trước chỉ là có ít suy đoán thôi, nhưng nhìn tình hình bây giờ, suy đoán quả nhiên không sai.

Suy nghĩ trong đầu hắn khẽ động.

Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện của mấy tu sĩ ở nơi rất xa kia.

Bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của đám Tô Trạch, hơn nữa những gì đang nói đều là chuyện bình thường, không liên quan đến bí mật tông môn, tất nhiên sẽ không có đề phòng gì.

“Nhìn thấy chưa, trong vùng đất hoang, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy tình huống thế này, không có sức mạnh sẽ không cách nào nắm giữ vận mệnh trong tay chính mình! Các ngươi đều may mắn, sinh ra đã là đệ tử của tông môn, không hiểu rõ tàn khốc của vùng đất hoang, bây giờ cho các ngươi mở mang kiến thức, tất cả đều mở to mắt nhìn kỹ cho ta.”

“Nhưng mà sư huynh, chúng ta không ra tay sao?”

“Ra tay? Ra tay làm gì?”

“Quái vật kia là muốn ăn thịt người… chúng ta không ra tay, bọn họ sẽ chết rất nhiều người…”

“Ngươi sai rồi Linh Trúc, bên dưới không phải con người, hoàn toàn khác biệt chúng ta, chúng ta mới là con người thật sự. Bên dưới… chỉ là một đám phàm nhân chưa khai hóa mà thôi, không có tu vi trong mình, chẳng khác gì súc sinh, chết bao nhiêu cũng không liên quan gì đến chúng ta. Cái tên kia có thực lực rất mạnh, ngay cả ta cũng không nắm chắc thắng được, mà cho dù có thể thắng, rất có thể sẽ bị thương. Vì một đám sâu kiến phàm nhân, sao phải làm đến mức đó?”

“Nhưng mà…”

“Đủ rồi! Đừng nói gì nữa!”

Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng quát mắng.

Trên đám mây, người đàn ông áo trắng tung bay trong gió đang trách mắng cô gái bên cạnh.

Cô gái kia có khuôn mặt búp bê, vành mắt đỏ hoe, trông vô cùng ấm ức.

Thấy dáng vẻ này của nàng, đồng môn bên cạnh rối rít lên tiếng an ủi.

“Linh Trúc, sư huynh nói đúng, chúng ta là người tu hành, mà bên dưới là cái gì chứ? Phàm nhân sống trong bùn đất mà thôi. Tiên nhân và phàm nhân, tuy chỉ khác một chữ, nhưng trên bản chất lại khác nhau một trời một vực, bọn họ còn có thể giữ lại cách gọi là người đã coi như rất tốt rồi! Không cần lãng phí tình cảm vì bọn họ.”

“Sư muội, đừng ấm ức nữa, ở trong vùng đất hoang, mỗi ngày không biết sẽ chết bao nhiêu phàm nhân thế này, có gì đáng để đau lòng khổ sở chứ?”

Ngươi một lời ta một lời, lời an ủi liên tục truyền vào trong tai Linh Trúc.

Nhưng cũng không có hiệu quả gì.

Ngay cả sư huynh Hợp Đạo mạnh nhất kia cũng bó tay hết cách, xua tay nói: “Mặc kệ nàng, chờ xem nhiều tình huống thế này, tự nhiên tạo thành thói quen.”

Nghe bọn họ nói chuyện.

Cuối cùng suy đoán của Tô Trạch đã được chứng minh.

Lúc trước hắn đã hơi nghi ngờ thái độ đối xử của tiên tông vùng đất hoang đối với phàm nhân.

Bây giờ xem ra, thái độ đối xử của những tiên tông tự cho là người trong tiên đạo kia đối với Nhân tộc vùng đất hoang cũng không khá hơn Yêu tộc là bao.

Trừ việc bọn họ sẽ không ăn thịt người ra thì gần như không có gì khác biệt.

Trong mắt bọn họ, phàm nhân không có tu vi trong người chỉ là con sâu cái kiến, tính mạng không đáng một xu hệt như cỏ dại ven đường.

Rất tàn khốc.

Nhưng cũng rất thực tế.

Còn trong Phàm giới, tình huống này lại tốt hơn rất nhiều.

Rất nhiều tiền bối có tu vi mạnh mẽ, mặc dù tính tình kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với phàm nhân, dù gì vẫn sắm vai thân phận của một người bảo vệ.

Các tiền bối của Đế quan đã chứng minh cách nói này một cách hoàn mỹ.

Với tư cách là tu sĩ Đại Thừa cảnh, đám người Thái Hư tiền bối thật sự đứng trên đỉnh cao của Phàm giới, bọn họ không lựa chọn hưởng thụ, cũng không lựa chọn thống trị một phương.

Mà cố thủ trong thành Đế quan, ngày đêm chinh chiến ngăn cản Địa Tiên giới xâm lược!

Bao nhiêu năm nay, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít, gần như một tấc cũng không rời Đế quan.

Phải có nghị lực bực nào mới có thể coi trăm năm, nghìn năm, thậm chí vạn năm giống như một ngày mà ở lại trong một thành trì nho nhỏ?

Tô Trạch tự thấy mình không làm được.

Vì vậy hắn đặc biệt kính trọng Đại Thừa tiền bối của Đế quan.

Bây giờ so sánh với tiên tông vùng đất hoang, đám người Thái Hư tiền bối quả thật không khác gì thánh nhân.

Ở nơi này, từ trong cuộc nói chuyện của đám đệ tử tiên tông vùng đất hoang, hắn chỉ nghe được thái độ cao xa vời vợi, ích kỷ tư lợi, vong ân phụ nghĩa.

Nói đơn giản thì chính là không có tính người.

Tô Trạch nhìn chăm chú tình cảnh nơi xa, ánh mắt lấp lóe ánh vàng, thở dài một hơi.

“Có lẽ… đây mới là giới tu hành thật sự.”

Chỉ là, mình rất ghét loại cảm giác này.

Ý định ban đầu khi tu hành của hắn không phải vì trở thành người vĩ đại quyền thế ngồi tít trên cao, không phải để đi ức hiếp kẻ yếu, cũng không phải để làm mưa làm gió.

Hắn chỉ là… một thiếu niên bình thường muốn tìm được cha mẹ đã mất tích nhiều năm mà thôi.

Thận trọng, khiêm tốn, cố tình giấu giếm kiếm đạo thậm chí sức mạnh cơ thể, tất cả đều là vì khi nguy hiểm ập đến có thể bình yên vượt qua mà thôi.

Tiếp tục sống sót, mạnh mẽ hơn nữa, vậy mới có hi vọng hoàn thành mục tiêu lúc đầu.

Bình Luận (0)
Comment