Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Khế Ước, Nội Ứng

Chương 813: Khế ước, nội ứng Chương 813: Khế ước, nội ứng

Nghe tiếng rống giận dữ vừa rồi của hắn, còn tưởng rằng sẽ tìm tồn tại ra tay đánh nhau đến một mất một còn mới đúng.

Kết quả, không đánh mà chạy?

Đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện xảy ra liên tiếp, rõ ràng đã vượt qua phạm vi nhận biết của mọi người bộ lạc Man tộc, nghĩ thế nào cũng không ra được.

Mấy tên tu sĩ trên đám mây lại biết rõ.

Hiển nhiên, quái vật kia đang sợ hãi!

Một sợi kiếm quang đã có thể dễ dàng cắt nát bàn tay hắn, tất nhiên cũng có thể cắt nát đầu hắn thành mảnh vụn.

Bởi vậy.

Hắn không chút do dự chạy trốn.

Thấy dường như cũng không xảy ra chuyện gì.

Sư huynh Hợp Đạo thở phào nhẹ nhõm, quái vật kia còn có thể an toàn rời đi, nhóm người mình hẳn không có vấn đề gì.

“Đi mau! Rời khỏi nơi này!”

Hắn quay đầu khẽ quát một tiếng, chuẩn bị dẫn mọi người rời đi.

“Ai cho các ngươi đi?”

Một tiếng nói lạnh nhạt truyền vào trong tai bọn họ.

Nhất thời.

Cơ thể mấy đệ tử tiên tông cứng đờ, ớn lạnh xuất hiện ở sau lưng, dọc theo cột sống xông lên tận Thiên Linh Cái, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân sởn hết gai ốc.

Sư huynh có tu vi mạnh nhất kia máy móc xoay người, nhìn đằng sau lưng, đồng tử đột nhiên co rụt lại, khiếp sợ cực độ đột nhiên xuất hiện.

Bốn vị Hợp Đạo!

Hình như ba vị trong đó… còn là Yêu tộc.

Không, không đúng!

Hình như ba vị đại yêu Hợp Đạo này là linh sủng của tu sĩ kia!?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã dọa hắn giật nảy mình.

Một vị trong đó rõ ràng có huyết thống Long tộc, nhìn dáng vẻ kia, nói là thuần huyết cũng không quá đáng!

Con chim thần bên cạnh kia, nhìn dáng vẻ hình như là… Chu Tước!?

Mặc dù không phải Chu Tước thật sự, nhưng chắc chắn huyết mạch Chu Tước trong cơ thể rất cao!

Về phần Liễu yêu còn lại, mặc dù nhìn không ra lai lịch thế nào, nhưng thông qua khí tức có thể phán đoán, sẽ không kém hơn hai vị còn lại kia!

Ba con đại yêu này, tùy ý lấy một con ra cũng đã cực kỳ mạnh mẽ!

Cho dù đặt trong tiên tông cũng đều được coi như bảo bối mà bồi dưỡng, tương lai ắt có thể đột phá đến Độ Kiếp, thậm chí cấp bậc cao hơn!

Mà bây giờ.

Hình như ba con yêu thú kinh khủng thế này đều là linh sủng của tu sĩ Nhân tộc?

Mình đang nằm mơ sao?

Rõ ràng không phải!

Cảm giác áp bách kinh khủng kia sẽ không giả được, sẽ không sai được!

“Tại hạ Trương Bằng của Linh Khê tông, các hạ là sư huynh của Tử Dương tông hay Thanh Lam tông?”

Trương Bằng cung kính hành lễ, không dám có xíu xiu đi quá giới hạn nào.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn đang không ngừng nhớ lại cường giả trong hai tông môn còn lại.

Dưới cái nhìn của hắn, có thể có thực lực và gốc gác như vậy.

Trừ Linh Khê tông bọn họ ra thì cũng chỉ có thể là tu sĩ của Tử Dương tông và Thanh Lam tông!

Nếu không thì.

Hắn thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác.

Trên thực tế, dựa vào hiểu biết của Trương Bằng đối với tông môn, chắc chắc Linh Khê tông không có khả năng có được ba con yêu thú thế này.

Thậm chí hai tông môn khác có thể có gốc gác thế này hay không vẫn còn là một câu hỏi.

Chẳng lẽ trước đó bọn họ vẫn luôn che giấu thực lực?

Trong lòng Trương Bằng run lên, dự đoán ra một loại khả năng gay go.

Sâu trong vùng đất hoang, quan hệ giữa ba tông rất chặt chẽ, kết làm đồng minh ngang vai ngang vế với Yêu tộc, đều vô cùng hiểu rõ gốc rễ của nhau.

Nếu bất kỳ một tông môn nào có được ba con yêu thú thế này, chắc chắn sẽ truyền ra tin tức.

Nhưng trong trí nhớ của Trương Bằng hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến tin tức này!

Những gì ẩn chứa sau giả thiết này là vô cùng đáng sợ.

Lại liên tưởng đến Yêu tộc không thể nào bỏ mặc đồng tộc như thế này bị Nhân tộc nô dịch, tất nhiên sẽ ra tay.

Trương Bằng hoảng sợ cực độ.

Một trong hai tông môn còn lại cấu kết qua lại với Yêu tộc!?

Chuyện này không cho phép hắn cẩn thận cân nhắc.

Những gì liên quan trong đó, không phải một tên Hợp Đạo có thể tiếp xúc!

Đó là người cầm lái của ba tông, thậm chí là thủ lĩnh của Yêu tộc.

Nếu một tên Hợp Đạo mơ tưởng can thiệp vào loại chuyện thế này, chắc chắn sẽ bị giết chết, thậm chí ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Đáy lòng Trương Bằng run rẩy, trong đầu là sóng lớn vỗ bờ, hoảng sợ cực độ cuộn trào trong lòng.

Dường như trong lúc lơ đãng, mình đã phát hiện ra thứ gì ghê gớm!

Mà một khi biết loại chuyện như vậy, hình như đều sẽ bị diệt khẩu?

Thoáng chốc.

Trong mắt Trương Bằng lộ ra tuyệt vọng sâu sắc.

Mấy đệ tử Linh Khê tông khác cũng run lẩy bẩy, nhìn Tô Trạch cách đó không xa, hoảng sợ đan xen lẫn lộn.

“Mang tên kia lại đây.”

Tô Trạch quay đầu nói với Liễu vương.

Liễu vương nhận lệnh, hóa thành một vệt sáng xanh biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó.

Tô Trạch nhìn mấy tên đệ tử tiên tông trước mặt, ngẫm nghĩ rồi nói: “Linh Khê tông, là tiên tông ở sâu trong vùng đất hoang, phải không?”

Trương Bằng nghe vậy thì sững sờ.

Ngươi không phải là tu sĩ của hai tông môn khác hay sao?

Còn hỏi mấy chuyện hiển nhiên ở nơi này?

Nhưng tất nhiên hắn không dám nói ra khỏi miệng mấy lời này, cùng lắm là oán thầm mấy câu trong lòng mà thôi.

“Đúng vậy.” Hắn thật thà gật đầu.

“Vậy sẽ rất quen thuộc tình huống xung quanh nhỉ?”

“Đúng thế.”

“Nói ra hang ổ của tất cả Yêu tộc xung quanh cho ta biết.”

Tô Trạch gật đầu, chậm rãi nói ra.

Muốn biết cái đó làm gì?

Nghĩ lại người thần bí trước mắt ra tay với quái lông dài, lại thêm ba con yêu thú mạnh mẽ bên cạnh, Trương Bằng rùng mình.

Không dám giở trò gian dối.

Suy đoán trong lòng cũng chưa hẳn chính xác.

Trương Bằng nói tất cả tin tức mình biết ra.

Tô Trạch hài lòng mỉm cười.

Có tình báo mới lấy được này, chắc chắn hiệu suất đi săn của hắn sẽ có thể tăng lên một tầng cao mới.

Cùng lúc đó.

Liễu vương trở về.

Một cành liễu trói người khổng lồ lông dài cực kỳ chặt chẽ, không thể động đậy.

Trong đôi mắt đỏ bừng nhìn Tô Trạch tràn đầy sợ hãi.

Tô Trạch không giữ nó lại, đưa mắt ra hiệu với Liễu vương.

Liễu vương hiểu ý, suy nghĩ khẽ động, một ánh sáng xanh biếc lóe ra, ánh mắt của người khổng lồ lông dài lập tức cứng lại, cảm xúc bên trong dần dần biến mất không còn.

Bình Luận (0)
Comment