Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 814 - Chương 814: Khế Ước, Nội Ứng (2)

Chương 814: Khế ước, nội ứng (2) Chương 814: Khế ước, nội ứng (2)

Nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt mấy người Trương Bằng thay đổi, sợ hãi trong lòng càng thêm sâu đậm.

Dứt khoát thu hồi cơ thể người khổng lồ lông dài.

Sau đó.

Tô Trạch nhìn về phía mấy người Trương Bằng, khẽ nhíu mày.

Đúng là không đi theo quỹ đạo gì cả!

Đã loại tình huống này rồi, vậy mà còn không tự giác giao đồ vật trong người ra?

Vẫn là Liễu vương hiểu ý, lời nói bay bổng truyền vào trong tai mấy người Trương Bằng.

Đầu tiên Trương Bằng sững sờ, sau đó trên mặt lập tức hiện ra ánh sáng mong chờ.

Đối phương không trực tiếp ra tay giết người, mà muốn mình giao ra bảo vật!

Điều này nói rõ đối phương cũng không muốn giết mình!

Với tình huống hiện giờ, có thể sống sót đã là may mắn khôn cùng, nào còn để ý đến của cải ngoài thân!

Bởi vậy.

Gần như không hề có bất kỳ do dự nào, Trương Bằng lập tức giao nhẫn chứa đồ của mình ra, còn thúc giục sư đệ sư muội đồng môn giao bảo vật ra.

Đệ tử tiên tông đều không phải kẻ ngu, biết tính mạng quan trọng hơn tất cả, thi nhau học theo dáng vẻ của Trương Bằng giao pháp khí chứa đồ của mình ra.

“Được rồi, giày thối của ngươi thì thôi không cần cởi, ta cũng không cần thứ đồ đó của ngươi.”

Thấy Trương Bằng ngay cả giày đi dưới chân cũng định cởi, Tô Trạch vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Giày kia cũng không tệ.

Nhưng dù gì Tô Trạch cũng có chút bệnh sạch sẽ, mà tu vi còn lại cũng miễn cưỡng đủ, không nghèo đến độ phải thu hồi giày thối second-hand.

Trương Bằng ngượng ngùng cười một tiếng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các sư đệ sư muội sau lưng.

Thật ra không chỉ giày.

Quần áo hắn mặc bên trong cũng đều dùng tơ tằm đặc biệt dệt thành, lực phòng hộ rất tốt, cũng được coi là một món bảo vật!

Tô Trạch lần nữa xem kỹ cái người tên Trường Bằng này một lượt, không ngờ đối phương lại có tính tình như vậy.

Sau khi giao hết tất cả đồ vật đáng tiền trên người ra.

Trương Bằng nhìn Tô Trạch bằng ánh mắt mong chờ, giống như đang chờ đợi Tô Trạch lên tiếng thả người.

Nhưng, trực tiếp thả cho bọn họ rời đi…

Vậy chắc chắn là chuyện không thể nào.

Giết chết toàn bộ?

Trái lại cô nhóc tên là Linh Trúc kia cũng rất lương thiện, lúc trước còn muốn ra tay đấy.

Tô Trạch hơi xoắn xuýt, im lặng suy nghĩ một lát, trong đầu chợt lóe ra một suy nghĩ hay.

Bây giờ mình gây chuyện ở biên giới vùng đất hoang.

Cũng bởi vì tu vi còn lại.

Kèm theo tu vi của mình tăng lên, chắc chắn nhu cầu đối với tu vi còn lại sẽ càng lúc càng cao.

Một ngày nào đó, biên giới vùng đất hoang sẽ không cách nào thỏa mãn mình được nữa.

Đến lúc đó chỉ có thể vào nơi sâu đi dạo một vòng.

Đây chỉ là chuyện một sớm một chiều, dù thế nào rồi cũng sẽ xảy ra.

Ngày đó chắc chắn sẽ đến.

Cũng sẽ không quá xa.

Người xưa có câu rất hay.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Mình bây giờ vẫn hiểu biết quá ít về tình huống ở sâu trong vùng đất hoang.

Có thể biết nhiều thêm chút chuyện, dù sao vẫn rất tốt.

Nếu muốn luôn luôn biết rõ động thái ở sâu trong vùng đất hoang, vậy có lựa chọn nào tốt hơn mấy đệ tử tiên tông trước mắt không?

Không có.

Suy nghĩ lập tức trở nên thông suốt.

Tô Trạch nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.

Khẽ vươn tay ra, ánh vàng trong tay lấp lánh, mấy lá bùa xuất hiện.

Là khế ước.

Khế ước rất cao cấp.

Không phải là loại khế ước hoàn thành điều kiện nào đó xong là có thể giải trừ.

Mà là quan hệ chủ tớ thuần túy, tương tự với khế ước liên hệ giữa Tô Trạch và yêu thú!

Chỉ là loại khế ước này có thể dùng trên con người.

Nhìn thấy lá bùa trong tay Tô Trạch.

Sắc mặt mấy người Trương Bằng thay đổi, có loại dự cảm vô cùng không ổn xuất hiện.

“Cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là ký khế ước này, hoặc là bây giờ ta lập tức giết chết các ngươi.”

Tô Trạch mỉm cười, nụ cười hiền lành, chân thành và ấm áp giống như gió nhẹ mùa xuân.

“…” Trương Bằng.

“…” Cô nhóc Linh Trúc.

Bọn họ còn chưa có giác ngộ vĩ đại hiến dâng bản thân cho tông môn.

Thế là.

Thuận lý thành chương.

Khế ước ký xong xuôi.

Sống chết của mấy người Trương Bằng bị nắm giữ trong tay Tô Trạch.

Đương nhiên, loại nắm giữ quyền sống chết này chủ yếu nhằm vào lúc Tô Trạch không ở trước mặt bọn họ.

Nếu Trương Bằng luôn ở bên cạnh Tô Trạch, cho dù không ký khế ước, hắn cũng có thể dùng một ngón tay nghiền chết Trương Bằng.

“Sau khi trở về, có tình huống gì cũng báo lại hết cho ta, rõ chưa?”

“Vâng.”

Mấy đệ tử tiên tông Trương Bằng đã không còn vênh váo đắc ý và cao xa vời vợi lúc trước, chỉ còn thái độ cung kính lễ phép.

Tính mạng nằm trong tay người khác, ngay cả suy nghĩ làm xằng làm bậy cũng rất khó xuất hiện.

“Ngươi.” Tô Trạch nhìn về phía Linh Trúc, gật đầu: “Không tồi.”

Linh Trúc có khuôn mặt búp bê hơi sửng sốt, hai má lập tức đỏ bừng.

Rất rõ ràng.

Nàng đã hiểu lầm ý của Tô Trạch, còn tưởng rằng đang khen ngợi vẻ ngoài của nàng.

Đại nhân… sẽ không cần ta thị tẩm đấy chứ!?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, sắc mặt Linh Trúc càng đỏ hơn, trong lòng giống như có trăm ngàn con nai con đang ầm ầm chạy loạn.

Lông mày Tô Trạch nhíu lại, nhìn dáng vẻ cô nhóc, trong lòng sáng tỏ, khẽ cười một tiếng, xua tay nói: “Được rồi, mau đi đi, ta còn có việc quan trọng cần làm.”

“Vâng.”

Mấy người Trương Bằng cung kính hành lễ rồi quay người rời đi, tốc độ cực nhanh.

Nhìn bóng hình rời đi của mấy người Trương Bằng.

Trong mắt Tô Trạch lấp lánh ánh vàng, như có điều suy nghĩ, mơ hồ có chút chờ mong.

Mấy người Trương Bằng cũng coi như cây đinh mình đóng vào sâu trong Linh Khê tông.

Về phần có tác dụng hay không thì không rõ ràng cho lắm.

Nhưng mà có mấy người bọn họ ở đó, mình cũng có thể biết một số động tĩnh của tông môn.

Nếu như vậy, về sau khi mình gây chuyện, dù sao cũng dễ dàng hơn chút.

Sau khi hiểu rõ tính nết của ba tông môn, Tô Trạch gần như đã xác định.

Chắc chắn mình và ba tông sẽ xảy ra xung đột!

Hơn nữa, rất có thể là loại mâu thuẫn không thể hòa giải!

Đến lúc đó có mấy nội ứng, đối phó sẽ thuận lợi hơn không ít.

Cho dù không xuất hiện xung đột với ba tông, để lại một đường lui cũng tốt.

Bình Luận (0)
Comment