Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 815 - Chương 815: Ánh Vàng Công Đức, Lực Lượng Tín Ngưỡng

Chương 815: Ánh vàng công đức, lực lượng tín ngưỡng Chương 815: Ánh vàng công đức, lực lượng tín ngưỡng

Thực lực và tiềm lực của Trương Bằng kia cũng không tệ lắm, nếu chăm chỉ tu luyện không bị chết sớm, chắc hẳn có thể sống rất tốt.

Tất nhiên người của tiên tông có thể nhìn ra điểm này, sớm đã xếp Trương Bằng vào đám đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Từ đó, để cho Trương Bằng làm nội ứng sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Địa vị cao, thứ được tiếp xúc càng nhiều, Tô Trạch lại biết càng nhiều.

“Chủ nhân, ngươi nhìn bên dưới.” Tiểu Thanh lên tiếng.

Tô Trạch cúi đầu nhìn, lập tức thấy được bên trong bộ lạc Man tộc, vô số Man tộc quỳ rạp xuống đất, như gặp được Thần Minh.

Trên tế đàn kia, rất nhiều thanh niên trai gái bị chọn làm tế phẩm lộ vẻ kích động.

Sống sót sau tai nạn là vui sướng không cách nào che giấu.

Tô Trạch ra tay, ba đứa Tiểu Thanh hiện thân, lại đến Liễu vương bắt người khổng lồ lông dài về, sau đó thu phục đệ tử tiên tông, tất cả những chuyện này Man tộc đều thấy rõ ràng.

Đương nhiên, dựa theo nhận thức của bọn họ, là không rõ quan hệ giữa Tô Trạch và mấy đệ tử tiên tông.

Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc bọ họ kính sợ, thậm chí sùng bái Tô Trạch.

“Hả?”

Đột nhiên, trong lòng Tô Trạch có cảm giác.

Giơ tay lên nhìn.

Một tầng ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện, bao phủ quanh người hắn.

Tô Trạch rất rõ ràng, ánh vàng này không phải là ánh sáng do linh lực bản thân tỏa ra.

Mà là một loại năng lượng không biết tên, cứ im hơi lặng tiếng xuất hiện trên người hắn như vậy.

Theo bản năng.

Tô Trạch còn cho rằng mình mắc bẫy rồi.

Nhưng mà.

Hắn lập tức cảm giác được gì đó, lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc.

“Ánh vàng công đức.”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Tô Trạch.

Kiếm linh đã lâu không thấy nhìn ánh vàng trên người Tô Trạch, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ tò mò.

“Ánh vàng công đức? Không phải dìu cụ già qua đường cái mười nghìn lần mới có được thứ đồ đó sao?”

Tô Trạch thầm phàn nàn một câu, sau đó cẩn thận suy nghĩ.

Ánh vàng công đức, ý nghĩa như tến, chính là làm ra chuyện có công đức nào đó, hoặc là góp gió thành bão, hoặc là làm chuyện có công đức cực lớn một lần duy nhất.

Sau khi xong việc, sẽ có ánh vàng công đức buông xuống.

Nhưng Tô Trạch cẩn thận nhớ lại, nghĩ mãi mà không ra gần đây mình đã làm chuyện gì có công đức lớn.

“Hẳn là bọn họ.” Kiếm linh chỉ vào bộ lạc Man tộc bên dưới.

“Hả?”

Tô Trạch sững sờ, lập tức tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ… gần đây ta giết không ít đại yêu, trong lúc vô tình cứu không ít tính mạng của Man tộc?”

“Rất có thể.” Kiếm linh nhìn Tô Trạch, lại nói: “Thật ra không chỉ ánh vàng công đức, còn có những thứ khác, ngươi nhìn kỹ đi.”

Tô Trạch nghe vậy, cẩn thận quan sát tình huống quanh người, quả thật có phát hiện mới.

“Đây là thứ đồ chơi gì.”

Đầu ngón tay hắn chợt cử động, một luồng sáng trắng tuyền bay múa xung quanh ngón tay, không có chút xíu tạp chất nào.

Không cần kiếm linh giải thích.

Khi Tô Trạch hơi tập trung lực chú ý lên ánh sáng trắng tuyền này, bên tai chợt vang lên những âm thanh hoàn toàn khác biệt.

“Đây là… lực lượng tín ngưỡng?”

Hắn cúi đầu liếc nhìn bộ lạc to lớn này một lượt, quả thật có thể cảm nhận được một loại lực lượng cực kỳ yếu ớt đang dần dần hiện ra theo tiếng cầu nguyện của bọn họ.

Cuối cùng hội tụ vào một điểm, chính là ánh sáng trắng tuyền trên đầu ngón tay hắn.

“Cảm giác cũng không có tác dụng gì.”

Tô Trạch tỉ mỉ lĩnh ngộ tác dụng của lực lượng tín ngưỡng một phen, tác dụng không được lớn lắm, có thể hơi tăng cường thực lực.

Nhưng mức độ tăng cường thật sự có hạn.

Huống hồ, bản năng Tô Trạch có cảm giác bài xích với loại lực lượng bên ngoài này.

Nếu sử dụng lực lượng này, trong lòng cứ luôn cảm thấy không yên tâm, vẫn là dựa vào thực lực của mình mới thoải mái.

“Số lượng quá ít.” Kiếm linh không rõ ràng lắm, chỉ đưa ra suy đoán của mình.

“Thứ đồ chơi này bọc quanh người ta, cứ thấy kỳ cục sao sao.”

Tô Trạch thả đầu ngón tay có ánh sáng trắng tuyền xuống, lập tức cảm giác được những sợi lực lượng tín ngưỡng quấn quanh người hắn, có một phần còn muốn hòa vào trong cơ thể hắn.

Ít nhiều gì cũng cảm thấy quái lạ.

Tìm thứ gì đựng những thứ này.

Ngay sau đó.

Một vật chứa hoàn mỹ xuất hiện trong đầu.

Tô Trạch mở tay ra, ngọc đỉnh sứt mẻ xuất hiện.

Tô Trạch điều khiển lực lượng tín ngưỡng quanh người, suy nghĩ khẽ động, từng sợi lực lượng tín ngưỡng lập tức tràn vào bên trong Tạo Vật đỉnh.

Cùng với lực lượng tín ngưỡng tràn vào.

Một điểm ánh sáng màu trắng dần dần thành hình bên trong Tạo Vật đỉnh.

Hiệu quả rất rõ rệt.

Tô Trạch cảm nhận được rõ ràng lực lượng tín ngưỡng không còn quấn quanh người mình nữa, mà chuyển sang chảy vào trong Tạo Vật Đỉnh.

Trái lại lúc cần thiết cũng có thể mang ra sử dụng.

Lúc bình thường thì quên đi.

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

“Nên đi rồi.”

Tô Trạch nói một tiếng, lại liếc nhìn bộ lạc bên dưới.

Im lặng một lát.

Quay đầu nói thầm một câu với Liễu vương.

Thế là, một cành liễu lặng lẽ bay xuống, chậm rãi đáp lên trên tế đàn, cứ vậy mà cắm rễ lớn lên.

Cùng lúc đó.

Bóng hình đám Tô Trạch biến mất, chạy đến mục đích tiếp theo.

Trong bộ lạc.

Đại tế tư nhìn cành liễu cắm rễ trên tế đàn, cơ thể chợt run lên, một luồng ý thức to lớn buông xuống, truyền vài lời nói vào trong tai hắn.

Cơ thể đại tế tư chấn động, toàn thân run rẩy, rưng rưng nước mắt, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm cung kính.

Hổ Linh cốc.

Nhị Hổ hài lòng vắt chéo chân, tựa trên ghế ngồi, bên cạnh là hai mỹ nữ hổ yêu “yêu kiều duyên dáng”.

Một trái cây lóng lánh long lanh đưa đến bên miệng nó.

Nhị Hổ nheo mắt, tâm trạng vô cùng tốt, há miệng cắn trái cây, tỉ mỉ thưởng thức.

Nhưng mà.

Không đợi Nhị Hổ nuốt nước trái cây trong miệng xuống.

“Phụt!”

Nước trái cây trong miệng nó phun sạch ra ngoài, đôi mắt trợn tròn, đột ngột đứng bật dậy, khiếp sợ nhìn về nơi xa.

Cùng lúc đó.

Rất nhiều Hóa Thần của Hổ Linh cốc xuất hiện, vẻ mặt khiếp sợ, bên trong mơ hồ xuất hiện vẻ không thể tin nổi.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, xác nhận giúp nhau rằng mình không phải đang nằm mơ.

“Rốt cuộc đại nhân hắn… làm chuyện gì ở bên ngoài?”

Tiếng nói của Nhị Hổ khàn khàn, khó khăn lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment