Không có người nào trả lời vấn đề của nó.
Nơi xa.
Những luồng yêu khí ngút trời xuất hiện, mỗi một khí tức đều tương đương với một đại yêu Hợp Đạo.
Nhìn phương hướng hành động của những yêu khí kia, rõ ràng chính là Hổ Linh cốc!
Sau khi trải qua hoang mang và khiếp sợ ngắn ngủi.
Loại rung động đến từ sâu trong linh hồn kia khiến Yêu tộc trong Hổ Linh cốc yên tĩnh trở lại.
Rất nhanh bọn họ đều ý thức được, bên trong những luồng yêu khí ngút trời nơi xa đều là tồn tại ký khế ước giống mình!
Trong lúc nhất thời, khủng hoảng rút đi.
Thay vào đó là rung động và nghi ngờ sâu sắc.
Chủ nhân làm chuyện gì ở bên ngoài?
Sao thoáng cái đã thu phục được nhiều đại yêu lợi hại như vậy?
Thông qua cảm giác trên khí tức, mấy đứa Nhị Hổ đều có thể phân biệt ra được đại yêu đang chạy về phía Hổ Linh cốc mạnh mẽ hơn mấy đứa Hổ Uy, Hổ Liệt rất nhiều!
Căn bản không phải tồn tại cùng cấp bậc!
Thoáng chốc.
Một thân thể cao lớn buông xuống Hổ Linh cốc.
Ngay sau đó là tên thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Từng tên đại yêu có khí tức mạnh mẽ, yêu khí ngút trời xuất hiện, nhét đầy Hổ Linh cốc, thậm chí đại yêu đến sau còn chỉ có thể đợi bên ngoài cốc.
Nhị Hổ mang theo Yêu tộc của Hổ Linh cốc bận tới bận lui, căng thẳng đầu đầy mồ hôi, qua hồi lâu mới giải quyết xong chuyện này.
Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, cũng chỉ là báo lại ba điều quy ước giữa Tô Trạch và bọn chúng cho những đại yêu mới đến này biết.
Về phần bọn chúng có cố gắng hết sức làm hay không.
Vậy cũng không phải là chuyện Nhị Hổ cần suy tính.
Có khế ước trong người, không ai có thể tạo ra chút bọt sóng nào.
…
Thời gian dần trôi.
Mấy ngày sau.
Tô Trạch ngồi xếp bằng dưới đất, ánh vàng sáng chói bên ngoài người dần dần thu lại.
“Hạt giống Long Tượng: Bảy trăm nghìn hạt!”
“Tu vi còn lại: Tám tỷ năm trăm triệu!”
Nhìn số liệu trong màn hình hệ thống.
Tô Trạch khá hài lòng.
Mấy ngày nay thu hoạch rất lớn, cũng không phải bởi vì đánh chết Yêu tộc, mà là nơi bọn chúng chiếm giữ, phần lớn đều là quặng tiên ngọc, hoặc là có thiên tài địa bảo gì đó.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến tu vi còn lại có thể nhanh chóng tăng cao.
“Tu vi còn lại đang từ từ khôi phục rồi, nếu đổi là trong Phàm giới, đây đã là một món khổng lồ.”
Nhưng, vẫn chưa đủ.
Trong lòng Tô Trạch rất rõ ràng.
Bây giờ mặc dù tu vi còn lại khôi phục một chút, nhưng vẫn chưa đủ.
Mình cần nhiều hơn nữa.
Cũng may, cơ duyên tạo hóa ẩn chứa bên trong Địa Tiên giới vượt qua tưởng tượng của người thường.
Chỉ riêng khu vực vùng đất hoang của Địa Tiên giới, còn là vị trí biên giới của vùng đất hoang đã có thể thu hoạch nhiều đồ như vậy.
Có thể tưởng tượng được, sâu trong vùng đất hoang, thậm chí Thần Châu phía đông xa xôi hơn vùng đất hoang sẽ chứa đựng số lượng cơ duyên tạo hóa lớn đến bậc nào!
Chờ thời cơ chín muồi, thực lực mạnh mẽ hơn, cũng là lúc tiến về Thần Châu phía đông thu hoạch tu vi.
Trước đó cần đặt nền móng vững chắc.
Một là thực lực, hai là tăng cấp thuật Man Thiên!
Tô Trạch đứng dậy, phun ra một ngụm trọc khí, vẫy tay ra hiệu ba đứa Tiểu Thanh canh gác xung quanh.
“Nên đi rồi, tiếp tục làm việc!”
…
Sâu trong vùng đất hoang.
Những dãy núi mọc lên hệt như trường long nằm ngang, mây mù lượn lờ, đó là tiên khí đậm đặc gần như thực chất.
Chính giữa dãy núi có những kiến trúc hùng vĩ tạo thành một vùng.
Vô số ánh sáng lượn lờ xung quanh, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy chim quý thú lạ, không ít bóng hình mặc áo trắng qua lại trong đó.
Rõ ràng chính là những đệ tử của tiên tông.
Đúng lúc này.
Trong dãy núi xa xa lóe lên một luồng sáng.
Luồng sáng cuốn theo mấy bóng hình chạy nhanh về phía tiên tông.
Mãi đến khi đi đến trước cửa tiên tông, ánh sáng mới từ từ giảm tốc độ, hạ xuống dưới.
Nhìn ba chữ “Tử Dương tông” to lớn trên đỉnh đầu, cuối cùng thấp thỏm căng thẳng trong lòng Tần Kham cũng buông lỏng.
Cuối cùng về đến nơi rồi!
“Các ngươi trở về trước, ta đi bẩm báo tình huống!”
Hắn quay đầu nói với mấy sư đệ sư muội.
Sau đó, lại hóa thành một luồng sáng bay nhanh vào sâu trong Tử Dương tông,
Chốc lát sau.
“Sư tôn! Hình như biên giới vùng đất hoang xảy ra loạn lạc gì, rất nhiều đại yêu Hợp Đạo đều rời khỏi lãnh địa của mình chạy tán loạn khắp nơi, đệ tử có dự cảm không lành…”
Tần Kham ngồi xếp bằng, trịnh trọng trang nghiêm kể lại chuyện mình gặp phải và suy đoán của mình.
Trước mặt hắn, một ông lão cầm chén trà, tinh tế thưởng thức.
Hồi lâu sau.
“Chỉ là một đám Hợp Đạo thôi, có thể ầm ĩ ra chuyện gì? Hơn nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, đó cũng là chuyện của Yêu minh, kệ bọn họ ầm ĩ thôi.”
Ông lão lại uống một ngụm trà, thoải mái thở dài một hơi, giương mắt nhìn về phía Tần Kham, ánh mắt lóe lên, nói tiếp: “Trái lại là ngươi, lòng dạ đều nghĩ đến tận đâu rồi? Chẳng trách chậm chạp trì trệ ở cảnh giới này không cách nào đột phá, ta thấy lòng dạ ngươi không hề đặt ở việc tu hành!”
“Đệ tử không dám!” Sắc mặt Tần Kham thay đổi, vội vàng nói.
“Nếu đã như vậy, còn không mau trở về bế quan tu hành, chẳng lẽ còn phải để vi sư mời ngươi uống trà hay sao?” Ông lão nói.
“Đệ tử nào dám.” Tần Kham gượng cười, biết tính tình sư phụ mình, lập tức vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ rồi xoay người rời đi.
Khi Tần Kham rời khỏi động phủ của sư phụ mình.
Tại Linh Khê tông - một trong ba tiên tông, mấy bóng người xuất hiện ở cửa tiên tông.
Mấy đệ tử canh giữ cửa lớn nhận ra người tới, tiến lên chào hỏi.
“Trương sư huynh trở về rồi.”
“Sư huynh, chuyến này thu hoạch thế nào?”
“Ngươi ngốc đấy hả, Trương sư huynh ra tay, có thể không thuận lợi mọi đường hay sao? Thực lực thiên phú của Trương sư huynh cũng là số một số hai trong Linh Khê tông chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại năng!”
“Ngươi nói phải lắm, là ta nói sai rồi.”
Trong Linh Khê tông, Trương Bằng coi như là người có tiếng tăm, mọi mặt đều rất ưu tú, đệ tử trông cửa gặp được hắn, tất nhiên phải nịnh nọt tâng bốc vài câu.
Chỉ là bây giờ, tâm trạng Trương Bằng không tốt chút nào.