Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 242 - Bi Ca (1)

Người đăng: MTkiba

...

...

Ân Giao, người con gái ấy, người con gái đẹp như tiên tử ấy... đã sắp tan thành mây khói trong miệng bạch xà...

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, không ai có thể khống chế được, kể cả Mỹ Toa. Thế nhưng trong khoảnh khắc chưa đầy một cái chớp mắt nọ, một việc còn bất ngờ hơn đã xảy ra.

Thiên Ma dị biến!

Chỉ thấy hai mắt hắn phát ra hồng quang đỏ rực, toàn thân ma khí cuồn cuộn tuôn trào. Khuôn mặt hắn đầy máu. Chúng chảy ra từ khóe mắt, tai, mũi, miệng. Nhìn hắn chẳng khác gì một ác quỷ bước ra từ chốn Địa ngục âm u. Một ác quỷ bị đọa đày.

Nói thì chậm nhưng mọi thứ lại diễn ra cực kỳ nhanh, từ lúc bắt đầu cho tới khi Thiên Ma biến đổi, thời gian còn chưa đầy một cái chớp mắt, thậm chí đến cả miệng bạch xà vẫn còn chưa kịp khép lại. Và bây giờ thì nó sẽ chẳng bao giờ khép lại được nữa. Bởi vì Thiên Ma tuyệt đối không cho phép.

Chẳng rõ từ khi nào, một đôi cự thủ đã nắm chặt hai hàm của bạch xà khiến nó vô cùng kinh hãi. Nhưng mặc cho nó cố ra sức vùng vẫy, giãy giụa ra sao thì tất cả đều phí công. Trái hẳn với sự khẩn trương, lo sợ của bạch xà, phía đối diện, Thiên Ma lại cực kỳ "bình thản". Hắn tách đôi tay mình ra một cách chậm rãi, cùng với động tác của hắn, bên kia, đôi cự thủ cũng làm y như thế, trong tiếng kêu gào thảm thiết của bạch xà... cho đến tận lúc tan biến.

...

Thiên Ma đỡ lấy cô gái nay chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, ôm chặt nàng vào lòng, không nói lời nào.

"Quả không hổ là kẻ từng một mình diệt sát ba vị Chân Đan Cảnh cường giả, ngay cả phong ấn của Đà La Tự cũng chẳng làm gì được ngươi. Đáng tiếc là hiện giờ ngươi đã không sống được bao lâu nữa."

Mỹ Toa nhìn Thiên Ma, nói với giọng lãnh đạm. Có vẻ như việc hắn tự mình phá bỏ ấn phong cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của nàng. Điều duy nhất mà nàng dành cho Thiên Ma lúc này chỉ là sự thương hại.

"Cũng tốt. Ta vẫn thường tự hỏi rốt cuộc Thiên Ma có bao nhiêu bản lĩnh. Nay ngươi đã khôi phục toàn bộ thực lực, ta nghĩ hẳn là ta đã có thể tìm ra câu trả lời rồi."

Nói xong, đôi mắt màu nước biển của Mỹ Toa bỗng nhiên sáng rực lên, trên trán nàng cũng bắt đầu xuất hiện những đường nét uốn lượn... Rất nhanh, một ấn ký hình thành nơi mi tâm nàng. Đó là ba đóa bạch vân. Linh ấn của chủng tộc Bạch Vân Xà.

Theo truyền thuyết kể lại, từ thời thượng cổ xa xưa đã từng xuất hiện vô số sinh vật hùng mạnh có năng lực thao túng cả thiên địa pháp tắc. Trong số đó, có một vài cá thể mạnh đến mức khiến cho tiên nhân cũng phải kiêng kị, ví như: Cửu Anh, Chân Long, Thải Phượng, Kỳ Lân, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thiên Hồ, Kim Sí Đại Bằng Điêu, Khổng Tước Đại Minh Vương,... Tất cả bọn chúng đều là những vị thủy tổ cường đại nhất của yêu thú giới. Và sẽ là một sự thiếu sót nếu như không đề cập đến một "vị" thủy tổ mà danh tiếng chẳng hề thua kém so với Chân Long hay là Thải Phượng. "Vị" thủy tổ đó là Thôn Thiên Xà.

Như tên gọi của mình, thôn phệ chính là năng lực đặc biệt nhất của Thôn Thiên Xà. Tất nhiên không phải chỉ có mỗi Thôn Thiên Xà mới có năng lực này, nhưng nếu bàn về uy lực và khả năng vận dụng nó thì Thôn Thiên Xà tuyệt đối có thể xếp vào năm vị trí đầu. Nghe nói ở thời thượng cổ, Thôn Thiên Xà được xem là một trong những hung thú trứ danh nhất. Mấy chuyện như giết tiên nhân, đấu Chân Long, chiến Thải Phượng,... chẳng còn xa lạ gì với nó.

Có điều, truyền thuyết thì vẫn là truyền thuyết, sự thật thế nào thì không mấy người biết được. Ít ra thì những người trong thời đại này, tại tinh cầu phàm giới nhỏ nhoi như Thiên Vũ đại lục này chắc chắn không biết. Nhưng Thiên Ma thì khác, hắn không phải người của Thiên Vũ đại lục, hắn đến từ cõi trung thiên của Đại Hồng Vũ, tuy chưa từng thấy qua chân diện của Thôn Thiên Xà nhưng một vài chủng loại được cho là hậu duệ của nó thì hắn đã gặp. Một trong số đó có cả Bạch Vân Xà, chủng tộc của Mỹ Toa.

So với Thôn Thiên Xà thì sức mạnh của Bạch Vân Xà có thể nói là một phần vạn không tới, dĩ nhiên nó cũng chẳng có được năng lực thôn thiên phệ địa như tổ tiên của mình. Mặc dù như vậy thì Bạch Vân Xà vẫn là một chủng tộc cường đại và cực kỳ nguy hiểm, nhất là tại một tinh cầu như Thiên Vũ đại lục này. Huống hồ ngoài huyết mạch Bạch Vân Xà thì trong cơ thể Mỹ Toa còn có một nửa dòng máu của giao tộc - một hậu duệ xa của long tộc. Có lẽ vì nhờ mang trong người cả hai huyết mạch cường đại nên tốc độ tu luyện của nàng mới nhanh như vậy, chỉ một thời gian ngắn đã bước vào Chân Đan Cảnh, chiến lực thậm chí còn vượt qua cả Chân Đan Cảnh hậu kỳ như Cổ Mị Nhi. Và giờ phút này, chiến lực ấy một lần nữa được tái hiện, đối thủ hiển nhiên là Thiên Ma.

Hai người bọn họ đã giao chiến được một lúc. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như họ chiến đấu một cách "bình thường". Nhưng tất cả những gì đang diễn ra lại nói lên điều ngược lại.

Không pháp khí, không chiêu thức hay tuyệt kỹ gì cả, mọi thứ chỉ gói gọn trong hai chữ "lực lượng". Đơn giản, trực tiếp, nguyên thủy và... thô thiển. Họ lao vào nhau như những con mãnh thú. Tấn công và gào thét. Trong mắt Lý Thiên Hương, người duy nhất chứng kiến mọi chuyện, nàng nghĩ rằng mình đang xem một cuộc chiến của những kẻ điên.

Thiên Ma điên. Hôm nay, có quá nhiều thứ, quá nhiều thứ làm tổn thương tâm trí hắn. Hắn vốn đã từ bỏ. Hắn vốn đã cố quên. Hắn vốn chỉ muốn dành quãng thời gian còn lại để sống những ngày tháng yên bình bên những người thật lòng yêu thương hắn. Những tháng ngày hoài niệm. Thế nhưng tại sao... Tại sao mọi người đều coi hắn là kẻ thù... Tại sao tất cả đều muốn lấy mạng hắn...

Lưu Thanh đã chết. Nàng đã bỏ hắn. Sau này sẽ chẳng còn ai dạy hắn gảy đàn, chẳng còn ai hát cho hắn nghe khúc "U Mi" sầu muộn... Còn Ân Giao, người luôn yêu quý hắn, người đã rất vui mừng cười và ôm lấy hắn ngay từ khi mới chào đời, hiện giờ nàng cũng sắp bỏ hắn mà đi. Hắn thậm chí còn chưa một lần gọi tên nàng. Chưa một lần... Họ phải chết. Nhưng tại sao? Tại sao phải là họ? Tại sao phải là những người yêu thương hắn?

Là ông trời đang trêu ngươi hắn ư? Hay đây là mệnh của hắn? Cô độc bước đi trong nỗi đau và thù hận, trong máu và nước mắt, trong bi ca nhọc nhằn...

Một lần nữa... Hắn muốn tru thiên! Hắn muốn diệt địa! Hắn muốn đất trời gào khóc thê lương. Hắn muốn nỗi đau hóa thành huyết vũ...

Nhuộm đỏ thế gian!

Bình Luận (0)
Comment