Người đăng: MTkiba
"Ba ba"
...
"Ba ba ba"
Tiếng quyền cước giao nhau ngày càng dữ dội. Có lẽ không ai sẽ nghĩ rằng đây là một cuộc chiến. Chẳng có cuộc chiến nào lại "điên loạn" như thế cả.
"A... a... a... a...!"
"A... a... a... a...!"
...
Thiên Ma lẫn Mỹ Toa, cả hai không ngừng đánh, và càng đánh thì họ lại càng gào thét to hơn.
"Ba ba"
"Ầm"
Sau một hồi giao đấu, rốt cuộc cũng có kẻ phải mang thương tích. Người vừa bị đánh bay là Mỹ Toa.
Từ trong hỗn độn, một cánh tay đầm đìa máu nhô ra...
"Rầm rầm..."
Ngay khi lớp đất đá vừa bị hất tung, còn chưa kịp đứng thẳng người thì một cánh tay khác đã chộp lấy cổ Mỹ Toa. Chủ nhân của cánh tay kia dĩ nhiên là Thiên Ma. Hắn xách nàng lên, treo lơ lửng giữa không vài giây rồi dập đầu nàng vào những tảng đá bên cạnh. Cứ mỗi lần dập là một tiếng "rầm" trầm đục cất lên, mỗi lần dập là lại có thêm một tảng đá vỡ vụn, đủ thấy sức va chạm là lớn cỡ nào. Thật khó tưởng tượng sẽ có một ngày bọn họ lại phải làm đau đối phương đến nhường này.
Trước kia, Niệm Từ vì lòng trắc ẩn mà nhiều lần đứng ra che chở cho thiếu nữ nhút nhát Mỹ Toa; còn Mỹ Toa, chính vì sự che chở ấy của Niệm Từ mà nàng mới khắc ghi hình bóng hắn vào tận đáy lòng. Thế nhưng hôm nay, Niệm Từ đã chết, thiếu nữ bị người ức hiếp năm xưa cũng chẳng còn. Kẻ tồn tại bây giờ là một Thiên Ma mang nhiều tội lỗi, là một Thánh nữ yêu tộc tay nhuốm đầy máu tươi. Và lúc này đây, họ đang tắm đối phương bằng thù hận, bằng nỗi đau... bằng máu.
Ân đền oán trả, thiên đạo công bằng. Đó là thứ được chép đầy trong sách vở, được rêu rao như một món hàng vô giá và sạch sẽ. Bởi ai? Đủ loại người, trừ những oan hồn.
Giữa Thiên Ma và Mỹ Toa, là "ân" hay vẫn là "oán"? Ân oán trên đời thật quá khó để phân định rạch ròi.
Thiên Ma không nhìn thấu được. Hắn chỉ là một kẻ trần tục có ước mơ và biết yêu, hận. Mà... có lẽ không phải. Ít nhất hiện tại thì không. Hiện giờ, hắn giống một dã thú hơn là một con người.
Nhưng dường như thế giới này rất biết cách để biến một con người thành dã thú. Thiên Ma không phải kẻ duy nhất được ban "ân huệ". Mỹ Toa cũng thế. Nếu Thiên Ma điên vì chịu thương tổn quá nhiều thì Mỹ Toa nàng có khác gì đâu. Khác chăng là nàng điên theo một cách khác.
"Rầm"
"Rầm"
Sau hơn chục lần bị Thiên Ma vùi dập, Mỹ Toa bắt đầu phản kích lại. Thay vì để đầu mình va chạm với tảng đá lần nữa, nàng dùng chân đạp vào rồi mượn lực tung người lộn nhào ra sau, tay không quên nắm lấy tóc Thiên Ma. Cứ thế, một trận cấu xé lại bắt đầu.
Tại sao gọi là cấu xé? Đơn giản vì đó thật sự là cấu xé, theo đúng nghĩa đen. Bọn họ không chỉ dùng tay, không chỉ dùng chân mà còn dùng cả miệng. Phải, là miệng. Trên cơ thể họ hiện giờ đã có hàng tá vết rách to nhỏ vì bị đối phương cắn. Thậm chí trên miệng Thiên Ma, một miếng thịt vẫn còn đang dính chặt và nhiễu đầy máu tươi.
Theo lý mà nói thì trong cuộc chiến điên loạn này, người chiếm ưu thế nên là Mỹ Toa. Nàng là hậu duệ của hai chủng tộc có lực lượng cường đại là Giao tộc và Bạch Vân Xà tộc, sức chịu đựng chắc chắn hơn xa một tên nhân loại như Thiên Ma. Thế nhưng sự thực thì hoàn toàn ngược lại, kẻ đang chiếm ưu thế lại là Thiên Ma mà không phải Mỹ Toa. Thoạt nhìn có vẻ vô lý nhưng nếu suy xét đến một thứ thì sẽ chẳng lấy gì làm kỳ quái. Thứ ấy chính là Diệt Hồn Châu.
Mặc dù Thiên Ma không có cách nào kiểm soát được Diệt Hồn Châu nhưng nhờ có sự hiện diện của nó mà khả năng chịu đựng của hắn đã tăng lên đáng kể, ngoài miễn dịch với hầu hết các loại độc dược thì tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn nhiều lần so với trước kia. Nói thế nào thì Diệt Hồn Châu cũng là một trong những kiện thần khí xếp hàng đầu, thiết nghĩ một chút da lông cũng đã đủ tạo nên sự kỳ diệu.
Chính bởi sự khác biệt ấy nên càng đánh Mỹ Toa càng yếu đi thấy rõ so với Thiên Ma, chẳng mấy chốc mà yêu khí của nàng đã nhanh chóng tán loạn.
"Phốc..."
Hộc ra một ngụm máu tươi, Mỹ Toa chật vật ngoi lên từ trong bùn đất, kế đó liền lập tức kéo dài khoảng cách với Thiên Ma. Có vẻ nàng đã lấy lại được sự tỉnh táo cho mình.
Thành thật mà nói, hiện giờ nàng đang rất kiêng kỵ Thiên Ma. Vừa nãy, nàng đã tiến vào trạng thái "yêu linh", một dạng thức tỉnh đặc biệt chỉ những yêu tộc sở hữu huyết thống cao quý mới có. Khi một yêu tộc ở trạng thái yêu linh thì sức mạnh của hắn sẽ gia tăng một cách khủng khiếp. Huyết thống càng cao quý thì sức mạnh tăng lên càng lớn, cao nhất có thể đạt tới mức mười lần. Tuy nhiên, yêu linh cũng tồn tại những hạn chế nhất định. Một trong số đó là khiến người thi triển dễ dàng đánh mất lý trí của mình, biến họ thành một kẻ giết chóc điên loạn giống như trường hợp của Mỹ Toa vừa rồi. Công bằng mà nói thì yêu linh không hoàn toàn thao túng người thi triển, nó chỉ khơi dậy tận cùng bản năng giết chóc trong họ. Nói một cách khác, nó "giải phóng" cho họ khỏi mọi ràng buộc và giới hạn.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi ổn định tâm tình, Mỹ Toa lạnh lùng cất tiếng, mặc cho Thiên Ma có nghe được hay không:
"Thiên Ma, ta thừa nhận mình đã quá coi thường ngươi. Trận chiến này, ngươi thắng. Nhưng đáng tiếc mạng sống của ngươi giờ chẳng khác nào chỉ mành treo chuông. Người cười cuối cùng vẫn là ta."
Nói xong, nàng tức tốc dùng chút linh lực còn lại độn quang rời đi. Mục đích của nàng đã đạt được, nàng không cần thiết phải đánh tiếp nữa.
...
Sáng hôm sau.
"Chủ nhân, người thật sự muốn ta mở nó ra?"
Cổ Mị Nhi nhìn Thiên Ma, có chút e ngại dò hỏi. Hiện giờ, đám người nàng đang đứng trong tổng đàn của Âm Dương Tông, nơi chỉ còn là một mớ hỗn độn. Bọn nàng ở đây không phải để lánh nạn hay gì, đơn thuần là đến thả tự do cho một "tù nhân" mà thôi. Không sai. Tù nhân ấy chính là kẻ đã bị Thiên Ma tự tay giam cầm trong Mật Cảnh: Nghiệt.
Tại sao Thiên Ma lại muốn thả Nghiệt?
Cổ Mị Nhi không biết, cũng không dám hỏi. Quả thật nàng không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của Thiên Ma lúc này. Nó quá lạnh.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Thiên Ma đáp lại, Cổ Mị Nhi hơi mất tự nhiên, trong lòng chẳng biết làm sao cho thỏa. Đắn đo mãi, rốt cuộc nàng cũng lấy hết can đảm hỏi lại:
"Chủ nhân..."
"Mở."
Thiên Ma cắt ngang lời nàng.
"Vâng, ta biết rồi."
Cổ Mị Nhi hít sâu một hơi để tâm tình bình ổn lại. Sau đó, nàng lấy ra một tấm mộc bài, ném về phía trước. Mộc bài nọ tức thì phát sáng, cùng với trận pháp đã được bố trí sẵn, chúng tạo thành một cánh cổng không gian...