Ta làm cô hồn dã quỷ chẳng được mấy tháng đã kịp chứng kiến ngày đại hôn của Hầu phủ.
Ở góc đường, có một lão nô bộc cùng một tiểu nha đầu chừng mười bảy tuổi lặng lẽ quỳ gối bên ngã tư, vừa lau nước mắt vừa đốt giấy tiền.
Gió cuốn tro tàn bay tứ phía, tiểu nha đầu ngỡ rằng ta đã nhận được tiền, thoắt cái khóc càng thảm thiết hơn, vừa dập đầu vừa dặn dò: “Tiểu thư ơi, ở dưới ấy, xin người đừng đem hết tiền cho người khác nữa!”
Thật là nực cười, kiếp trước ta sống cả đời mềm yếu, cuối cùng bị vứt xác ở bãi tha ma, không có đường xuống cõi âm, hiện chỉ là một vong hồn oan khuất lang thang chốn nhân gian, làm gì có chỗ mà tiêu tiền cho ai.
Mây đen dày đặc che khuất phần lớn ánh trăng, chỉ có đèn hỷ của nhà họ Trịnh ở phía xa sáng rực như ban ngày, tiếng cười nói ồn ào, bóng người nhốn nháo.
Tấm bảng hiệu cũ kỹ bong tróc của nhà họ Trịnh nay đã được thay bằng bảng lớn viền vàng sáng chói, vẻ phú quý ngập trời khiến kẻ qua đường phải ngoái nhìn, không ai không ngưỡng mộ.
Nhà họ Trịnh có hỷ thần trấn giữ cổng, ta lao vào mấy lần đều bị đánh bật ra, linh hồn nhỏ đau buốt, không thể tiến thêm.
Thật tiếc thay, Trịnh gia dùng sính lễ của ta để mở tiệc ba ngày liền, ngay cả con ch.ó vàng ở phố bên cũng được nuôi đến béo tốt, vậy mà ta chẳng được nếm dù chỉ một giọt rượu hỷ.
Khóc mệt rồi, sợ gặp phải quỷ dữ khác, ta bèn trôi vào phủ Công chúa.
Trên giường là một nam nhân bị hành hạ đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, thân thể gầy gò tựa cành khô. Ta không đành lòng, định phóng hỏa, giúp hắn sớm được giải thoát.
Nào ngờ, ngọn lửa l.i.ế.m đến ta, ta né không kịp, linh hồn nhỏ bỗng chốc tan biến thành khói bụi.
…
Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trọng sinh.
Đêm nay, chính là đêm trước khi Trịnh gia hại ta.
Ta gắng sức mở mắt, trước mặt là một căn phòng chật ních người đứng.
Vẫn là căn viện nhỏ hoang phế này, cửa sổ phía tây hé mở, ta vừa qua cơn bạo bệnh, không chịu nổi hơi lạnh ban đêm, đầu ngón tay cũng tê cóng.
Hầu phủ phu nhân, tức Trịnh phu nhân, đang khóc đến đỏ hoe cả mắt, tóc tai rối bù, nghẹn ngào nói:
“Quân Nương, con ơi, mẫu thân cầu xin con mà, con hãy đồng ý đi. Lấy đan dược giữ mạng của con ra, cứu mạng Nguyệt nhi tỷ tỷ của con, cũng là cứu mạng cả mấy chục miệng ăn trong Hầu phủ này!”
Lời của nữ nhân độc ác ấy vừa vang lên, ký ức kiếp trước ập về như thủy triều dâng cao.
Trịnh Hi Nguyệt, đại tiểu thư Trịnh gia, tuy địa vị trong cung không cao nhưng gây họa chẳng ít. Nàng ta đắc tội với Quý phi, khiến Quý phi khó sinh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Kiếp trước, ta lấy chính mạng sống của mình để giải tai ương cho nàng. Nhưng kiếp này, nàng ta phải trả lại ta một mạng trước đã!
Ý nghĩ táo bạo vừa nhen nhóm trong đầu, Trịnh phu nhân thấy ta mãi không đáp liền gọi to:
“Lâm Nhi!” Bà ta cất giọng nghẹn ngào gọi con trai, bóng Trịnh Hi Lâm đứng ngoài cửa lập tức bước vào.
Kiếp trước, ta từng yêu say đắm khuôn mặt trắng trẻo ấy. Nhưng sau khi hóa thành linh hồn, chỉ cần nhìn thấy nó là ta đã không kìm được mà muốn nôn mửa.
Ta vội đáp lời Trịnh phu nhân: “Được thôi, thưa phu nhân, Quân Nương đồng ý.”
Giờ đây thời gian gấp rút, ta không có lựa chọn nào khác. Ở trong Hầu phủ này, dù ta có cự tuyệt thế nào, bọn họ cũng sẽ có đủ cách để đoạt lấy đan dược.
Không còn đường thoái lui, ta chỉ có thể chủ động ra tay, tuyệt đối không để bản thân rơi vào cảnh tuyệt vọng thêm lần nào nữa.
Trịnh phu nhân nghe xong thì sững người, nhưng ngay sau đó mừng rỡ như điên, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, liên tục khen ngợi:
“Tốt lắm, Quân Nương, con đúng là đứa trẻ ngoan! Hầu phủ chúng ta sẽ không quên đại ân đại đức này của con đâu.”
Đan dược còn chưa tới tay, bà ta đã xem đây là “Hầu phủ chúng ta” rồi.
Ta không muốn đôi co với bà ta về những lời khách sáo đó, chỉ nghiêm mặt nói:
“Thưa phu nhân, viên Tử Tục Đan này nếu dùng một mình sẽ không có hiệu quả, cần kết hợp với phương pháp châm cứu gia truyền của nhà ta mới có thể cứu mạng.”
“Cái này...” Trịnh phu nhân do dự, “Vậy liệu có thể truyền phương pháp ấy cho thái y không?”
Bà ta không muốn ta ra mặt, sợ rằng ta họ Diệp, không phải họ Trịnh, công lao cứu mạng sẽ không thuộc về Hầu phủ.
Ta đương nhiên không để Hầu phủ chiếm thêm chút lợi nào.